Vợ Ơi Chào Em
Chương 39 : Tin tưởng
Ngày đăng: 14:42 19/04/20
Vội vàng ký sách xong,
trưa hôm sau Tô Nhạc lại lên máy bay trở về. Công việc vẫn phải làm, cô còn
phải bôn ba.
Trước khi lên máy bay, Tô
Nhạc gọi điện thoại cho Ngụy Sở, nhưng người nhận điện lại là Trần Húc, nói
Ngụy Sở đang bàn chuyện làm ăn. Tô Nhạc không hỏi nhiều, ngắt máy rồi vào cửa
đăng ký.
Lên máy bay, Tô Nhạc ngồi
một mình ở vị trí gần cửa sổ, cô vừa ngồi xuống chưa lâu thì ghế bên cạnh cũng
có người ngồi.
“Tô Nhạc, là cháu sao.”
Bà Trang thật sự không ngờ sẽ gặp Tô Nhạc trên máy bay, tươi cười thân thiết
hỏi: “Cháu cũng tới thành phố S à?”
Tô Nhạc lễ phép cười nói:
“Cháu chào cô.” Vậy mới nói đời người đôi khi là đủ loại tình tiết cũ rích hợp
thành, Tô Nhạc vừa cười vừa nghĩ, trong tình huống này còn có thể gặp chuyện
xấu hổ như thế, vận may của cô không biết là tốt đến mức nào?
“Cháu đi công tác à?” Bà
Trang thấy Tô Nhạc ăn mặc rất nghiêm chỉnh, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, đoán
rằng cô đi công tác mới quan tâm hỏi: “Công việc vất vả lắm sao?”
“Cũng coi như là đi công
tác ạ.” Tô Nhạc day day trán: “Công việc cũng không vất vả lắm, chỉ là hôm qua
cháu ngủ không ngon lắm. Vì sao cô lại tới thành phố S một mình thế này ạ?” Cô
nhớ rằng tình cảm của đôi vợ chồng nhà họ Trang rất tốt, nếu đi du lịch, vì sao
lại chỉ có một mình bà Trang.
“Lần này cô đến thăm một
người bạn nên không gọi người nhà đi cùng.” Bà Trang đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay
Tô Nhạc: “Gần đây cháu gầy đi không ít, con gái còn thanh xuân không nên làm
việc quá mệt mỏi, không tốt cho thân thể.”
“Cảm ơn cô, cháu sẽ chú
ý.” Trước đây Tô Nhạc gọi bà Trang là bác gái, nhưng giờ cảm thấy không còn
thích hợp nữa, cô gọi một tiếng cô, không thiếu phần lễ phép, cũng không phải
cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù vậy, bà Trang vẫn
có chút ngượng ngùng, gia đình bà không có tiền từ nhỏ, ngày đó theo chồng cũng
phải dốc sức làm ăn, không có loại khổ cực nào chưa nếm trải. Sau này bọn họ
này, Trang Vệ lập tức xuất hiện cách ba người không xa.
“Mẹ.” Trang Vệ không ngờ
lại gặp phải Tô Nhạc và Ngụy Sở, anh đi tới trước mặt bà Trang, nhận lấy hành
lý trong tay Ngụy Sở, miễn cưỡng cười nói với Ngụy Sở: “Cảm ơn.”
Ngụy Sở ngoài cười nhưng
trong không cười, gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Trang Vệ không nhìn Ngụy
Sở nữa, ngược lại lại dời tầm mắt về phía Tô Nhạc: “Tô Nhạc, mấy ngày không
gặp, em có khỏe không?” Anh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Tô Nhạc, khẽ nhíu
mày.
“Không tồi.” Tô Nhạc tin
rằng mình và Trang Vệ không thể làm bạn bè bình thường được, mặc dù sự tức giận
và căm ghét của cô đối với Trang vệ đã dần biến mất, nhưng là một người con
gái, ký ức bị phản bội tình cảm thật sự không cách nào coi là một ký ức tốt đẹp
được. Tô Nhạc nhìn về phía bà Trang, áy náy cười nói: “Cô Trang, ngày mai cháu
còn có việc, cháu xin phép về nghỉ trước, tạm biệt.”
“Đừng quá tham công tiếc
việc, giữ gìn thân thể cho tốt.” Bà Trang nhìn ra vẻ không nỡ trong mắt con
trai, chỉ là, cho dù bà có nhìn ra, cô gái trước mặt này cũng sẽ không trở lại
bên cạnh con trai bà. Bà nhìn chàng thanh niên xuất sắc bên cạnh Tô Nhạc, mỗi
một tiếng nói, một cử động của cậu ta đều xoay quanh Tô Nhạc, một chàng trai
tốt như vậy, Tô Nhạc ở cạnh cậu ta thoải mái hơn ở cạnh Tiểu Vệ rất nhiều.
“Cảm ơn cô, cô cũng giữ
gìn sức khỏe.” Tô Nhạc xoay người lên xe, người nào đó bên cạnh đã giúp cô mở
cửa xe. Tô Nhạc ngồi trên ghế phụ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Trang Vệ vẫn còn
dõi theo cô.
“Mệt thì dựa vào ghế ngủ
một lát đi, đến nơi anh sẽ cõng em lên lầu.” Ngụy Sở ngồi vào ghế lái, đóng cửa
xe: “Lát nữa về đến nhà anh sẽ làm một chút đồ ăn cho em.”
“Anh tự quyết định là
được.” Tô Nhạc ngáp một cái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, thần kinh căng
thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Ngụy Sở thấy cô như vậy
cũng không nói gì nữa, chăm chú lái xe.