Vợ Ơi Chào Em

Chương 40 : Vận may

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


“Con và Tô Nhạc đã chia

tay rồi, đừng níu kéo nữa.”



“Mẹ!”



“Đây là lỗi của con, Tiểu

Vệ, con không phải trung tâm của thế giới, khi con quyết định phản bội một đoạn

tình cảm thì phải nghĩ tới chuyện nhận lấy hậu quả.” Khác với vẻ ngoài ôn hòa

thường thấy, bà Trang nghiêm khắc nhìn con trai, ngón tay Trang Vệ vì cầm lái

quá chặt mà trở nên trắng bệch: “Bố con là một người đàn ông có trách nhiệm, mẹ

tiếc rằng con không học được điều này. Từ khi con còn nhỏ, điều kiện kinh tế

trong gia đình đã bắt đầu khá lên, con hầu như chưa bao giờ phải chịu khổ, sau

này thành tích học tập của con tốt, vẻ ngoài ưa nhìn, lại bởi vì gia đình có

tiền mà chưa bao giờ vấp ngã.”



“Con còn nhớ khi con mới

đưa Tô Nhạc về nhà, con đã nói những gì không?” Bà Trang đau khổ nhìn con trai,

thở dài một hơi: “Tiểu Vệ, mẹ hy vọng tình yêu đã bị con phản bội này đủ để

giúp con học được cái gì gọi là trách nhiệm, cái gì là trung thành. Tiền tài

của con không phải thứ dùng để đùa giỡn tình cảm phụ nữ.”



Trang Vệ nghe mẹ nói, ánh

mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhớ lại một câu mà Tô Nhạc từng nói.



Trang Vệ, nếu anh thay

lòng đổi dạ, em nhất định sẽ không níu giữ anh.



Anh rõ ràng… thích Tô

Nhạc.



Khi Ngụy Sở dừng xe dưới

lầu, Tô Nhạc vẫn đang ngủ, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định cõng cô lên lầu.

Bởi vì khu nhà của Tô Nhạc không có thang máy, cô lại ở lầu bốn, vì vậy Ngụy Sở

đành cõng cô lên từng tầng, từng tầng một, trèo lên ba tầng lầu, thỉnh thoảng

gặp một vài người tan tầm trở về, họ đều nhìn anh bằng ánh mắt mờ ám.



Lấy chìa khóa trong túi

xách Tô Nhạc, mở cửa xong, người trên lưng vẫn chưa tỉnh, anh bước vào phòng

ngủ, đỡ cô xuống giường, bỏ giày, cởi áo khoác, đắp chăn, động tác lưu loát

liền mạch. Thấy đã làm nhiều chuyện như vậy mà Tô Nhạc vẫn không tỉnh lại, Ngụy

Sở biết lần này Tô Nhạc thật sự rất mệt mỏi. Anh nhìn đồng hồ, mang theo chìa

khóa ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.



Khi Tô Nhạc tỉnh lại thì

bầu trời ngoài cửa sổ đã đen kịt, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, mũi dường như

còn ngửi được mùi thơm của thức ăn, cô ngây người nghĩ, mùi cơm nhà hàng xóm

còn bay sang tận bên này được sao?
“Phụ nữ chúng ta phải học

cách đối xử tử tế với chính mình.” Giang Đình nghĩ đến chuyện mờ ám giữa Ngụy

Sở và Đàm Vi kia, động tác lật sách thoáng dừng lại, nhưng thấy tâm trạng của

Tô Nhạc không tệ, chị cũng không tiện nói nhiều: “Đúng rồi, nghe nói em là bạn

thân của người kế nghiệp nhà họ Trần?”



“Ý chị là Trần Nguyệt?”

Tô Nhạc nhớ tới bạn tốt mới liên lạc ngày hôm qua: “Con bé làm sao ạ?”



“Không có gì, chỉ là hôm

qua chị tới nhà bọn họ làm khách, hai người lớn nhà họ Trần có nhắc tới em, bọn

họ dường như rất thích em.” Giang Đình thật sự không ngờ mối quan hệ của Tô

Nhạc lại rộng như vậy. Nhưng thiện cảm của chị với Tô Nhạc lại càng ngày càng

tăng.



Một cô gái như thế này

luôn làm cho người ta vừa yêu quý vừa khen ngợi. Chị lật quyển tiểu thuyết

trong tay, quả nhiên chị vẫn thích những người phụ nữ kiên cường.



“Giám đốc, nếu chị thích

vị tác giả này, em sẽ tặng chị một bộ sách có chữ ký.” Có người phụ nữ thành

đạt thích tiểu thuyết của mình, đây là một vinh hạnh, Tô Nhạc tỏ vẻ rất vui

sướng.



“Em có trọn bộ sách của

cô ấy, còn có chữ ký?” Giang Đình vô cùng bất ngờ nhìn Tô Nhạc: “Nghe nói tác

giả này rất ít khi ký sách, em lại có thể có trọn bộ, em quen người trong giới

này à?”



“Cũng coi như là… quen

hai, ba người.” Tô Nhạc cười gượng, dù sao cũng là chữ ký của mình, chỉ đặt bút

một cái là được.



“Nếu em thật sự có thể

tặng chị trọn bộ, kì nghỉ năm nay của em có thể tăng thêm hai ngày.” Hiển nhiên

là Giang Đình không coi hành vi công tư không rõ ràng này là chuyện nghiêm

trọng.



“Không thành vấn đề.” Tô

Nhạc vui vẻ gật đầu, tiền bạc từ trên trời rơi xuống, không nên từ chối. Ở nhà

cô chẳng phải còn mấy quyển sao, chỉ cần ký tên lên là được. Cuối cùng cũng có

một lần trong đời cô nghĩ, viết tiểu thuyết thật ra cũng không phải không có lợi.



“Tổng giám đốc, cô Đàm

tới.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.