Vợ Ơi Chào Em

Chương 50 : Hả hê

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Xe xịn, trai đẹp, gái

đẹp, chỉ cần hai trong số ba điều này phối hợp lại với nhau đã làm cho người ta

đặc biệt quan tâm. Vì vậy, khi Ngụy Sở dừng xe lại đã có không ít ánh mắt nhìn

về phía đó.



“Đúng là khí thế của đại

thần trong truyền thuyết.” Trần Nguyệt đi tới bên cạnh Lý Huyên Nhiễm, nghe

thấy Lý Huyên Nhiễm nói vậy, cười vô cùng bí hiểm: “Lát nữa sẽ để cậu nhìn thấy

khí thế của nữ vương.”



“Nữ vương nào cơ…” Lý

Huyên Nhiễm đột nhiên trợn tròn hai mắt, không dám tin, nhìn Ngụy Sở sau khi

xuống xe còn khom lưng mở cửa xe phía bên kia, trên ghế phụ lái có một người!

Còn là một cô gái!



Mọi người nhìn thấy một

bàn tay trắng nõn đặt vào lòng bàn tay Ngụy Sở, sau đó là một chiếc chân nhỏ

dài từ trên xe bước xuống, tiếp đó lại một chiếc chân khác, đôi chân này rất

đẹp, những khách nam ở đây bắt đầu suy đoán cô gái này có phải bạn gái Ngụy Sở

hay không.



“Tô Nhạc?!” Lý Huyên

Nhiễm ngạc nhiên nhìn thấy người được Ngụy Sở đỡ xuống xe chính là Tô Nhạc.

Đứng trước mặt Ngụy Sở, Tô Nhạc không bị làm nền cho anh, mà chói mắt đến mức

đủ để người ta thốt lên một câu Kim Đồng Ngọc Nữ, cô vô thức nhìn về phía Trang

Vệ, quả nhiên anh ta đang nhìn Ngụy Sở và Tô Nhạc, sắc mặt không thể nào coi là

dễ nhìn được.



Cô sờ sờ cằm rồi lại nhìn

mấy người vừa rồi bàn tán về Tô Nhạc, quả nhiên nét mặt cũng thật đặc sắc, đời

người như một vở kịch, vở kịch như một đời người, vở kịch này đúng là quá mức

đặc sắc.



Da Tô Nhạc rất trắng, mái

tóc đen vừa dài vừa dày gợn sóng, chiếc váy dài kiểu cổ điển bó ở thắt lưng rất

hợp với dáng người của cô. Ngụy Sở giơ tay nhấc chân đều có vẻ phối hợp với

động tác của Tô Nhạc, Tô Nhạc đi nhanh anh liền bước nhanh hơn một chút, Tô

Nhạc đi chậm anh liền cười mà bước chậm lại, giống như trong buổi tiệc đính hôn

này, Tô Nhạc mới là người duy nhất anh quan tâm đến, những thứ khác đều không

quan trọng.



“Tô Nhạc, sao có thể ở

bên Ngụy đại thần được?” Hà Lệ không dám tin nhìn đôi nam nữ rất thu hút ánh

mắt cách đó không xa. Rất nhiều nữ sinh trong trường từng thích Ngụy Sở, nhưng

không ai dám thật sự bày tỏ, trong lòng bọn họ, Ngụy Sở là đại thần, là người

chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.



Một người xuất sắc như

vậy mà lại dùng ánh mắt dịu dàng thế kia để nhìn Tô Nhạc?



Thì ra đại thần cũng sẽ

giống những người đàn ông bình thường, vì làm đẹp lòng bạn gái mà săn sóc vô

cùng cẩn thận, đúng không?



Một số người trong giới

doanh nhân đều hạ giọng bàn luận về Tô Nhạc, có lẽ không ai nhận ra đây là

thiên kim của nhà nào, nhưng khí chất kia phối hợp với thanh niên tài tuấn như

Ngụy Sở cũng không thấy một thua kém chút nào.



Với địa vị hiện tại của

Ngụy Sở và gia thế của nhà họ Ngụy, Ngụy Sở không đến mức phải đặc biệt tới dự
“Không cần cô mời, tự tôi

sẽ đi, tôi chỉ đến xem gã đàn ông khiến người ta chán ghét này diễn kịch thế

nào thôi.” Lâm Kỳ cười nhạt, vừa đúng lúc một bồi bàn bê đồ uống đi qua, cô ta

đưa tay chặn lấy một cốc nước chanh, hất thẳng lên mặt Trang Vệ, trên lễ phục

màu trắng của Trang Vệ nhuộm một mảng lớn màu vàng nhạt.



“Đối nhân xử thế buồn nôn

như thế, còn giả vờ làm hoàng tử bạch mã cái gì.” Lâm Kỳ lại liếc mắt nhìn Tống

Vi: “Lần trước cô Tống đây đã dùng tiền uy hiếp tôi một lần, hôm nay coi như ở

trước mặt mọi người nói cho cô biết, gã đàn ông tên Trang Vệ này chỉ có cô thèm

muốn, ngày mai tôi đi rồi, không khiến cô dùng thế lực của nhà họ Tống các

người để uy hiếp tôi!”



Lâm Kỳ nói xong những lời

này, sau đó xoay người nhìn Tô Nhạc đứng trong đám người, sau đó không quay đầu

lại, rời khỏi hội trường.



Tống Vi tức giận đến mức

mặt mày trắng bệch, cô thật sự không ngờ người phụ nữ này lại làm ra chuyện mất

mặt như thế, cô nhìn khách khứa xung quanh, lại nhìn nước chanh bắn lên váy, cố

gắng nói mấy câu: “Thật ngại quá, chúng tôi xin lỗi không tiếp đãi được một

lúc.”



Thì ra Lâm Kỳ cũng có một

mặt như vậy, không hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy thích Lâm Kỳ hơn vài phần, hất

nước chanh vào mặt Trang Vệ thế này, cô cũng muốn làm, đáng tiếc chưa có cơ

hội, không ngờ Lâm Kỳ đã hoàn thành suy nghĩ của cô. Chỉ là, Tống Vi này vì sao

lại tìm Lâm Kỳ gây phiền phức, chiêu này đúng là làm người ta choáng váng.



Cô ta sẽ không tìm bạn

gái cũ của cũ của anh ta để gây phiền phức chứ?



“Đột nhiên tớ cảm thấy

nhìn Lâm Kỳ thuận mắt hơn nhiều.” Trần Nguyệt đứng trong một góc nhìn trò khôi

hài này, cảm khái nói: “Đối phó với loại đàn ông không biết xấu hổ như Trang Vệ

thì không cần khách khí làm gì.”



Lý Huyên Nhiễm gật đầu

đồng ý.



Hai nhà Trang Tống lần

này đã quá mất mặt, cũng may khách mời đều là những người thông minh, rất nhanh

đã rộ lên cười đùa, chỉ là, trong mắt vẫn còn chút ít hưng phấn vì đã được xem

kịch hay.



Quả nhiên phần lớn mọi

người đã thích xem náo nhiệt còn có chút hả hê, Tô Nhạc liếc nhìn khách khứa

đang bắt chuyện với nhau ở bốn phía, cô dám khẳng định, ngày mai, tất cả các

công ty đều sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện

xấu truyền vạn dặm, đây chính là chân lý.



“Thật ra, anh nghĩ hất

rượu vang đỏ hiệu quả chắc sẽ tốt hơn.” Ngụy Sở nhẹ giọng nói bên tai Tô Nhạc:

“Như vậy lại càng hả giận.”



Tô Nhạc:…



Ngụy Sở, anh không phải

đại thần sao, có cần phải ra vẻ hả hê một cách rõ ràng như thế không?!