Vợ Ơi Chào Em

Chương 7 : Đến chơi nhà

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Nhà Ngụy Sở không xanh

vàng rực rỡ như Tô Nhạc tưởng tượng, mà nó là một biệt thự nhỏ hai tầng, bên

ngoài có một vườn hoa không lớn, một bên trồng mấy loại hoa cỏ, bên kia lại

trồng mấy loại rau xanh.



Mở cửa ra, trong phòng

rất ngăn nắp sạch sẽ, phong cách tao nhã, không khí trong lành, mặc dù vậy vẫn

làm cho người ta cảm thấy thiếu sự ấm áp của gia đình, Tô Nhạc đứng ngẩn người,

cuối cùng cô cũng bước vào nhà một người đàn ông độc thân rồi, đã phạm vào một

trong những quy tắc an toàn quan trọng nhất của phụ nữ rồi.



Một đôi dép đi trong nhà

được đặt trước mặt Tô Nhạc, khi cô kịp lấy lại tinh thần thì Ngụy Sở đã thẳng

lưng lên, trên gương mặt đẹp trai mang một nụ cười ôn hòa: “Thay dép đi cho

thoải mái.”



“A, cảm ơn.” Tô Nhạc cởi

giày cao gót, nhìn đôi dép này, lông xù, bên trên còn có một hình trang trí

đáng yêu, có vẻ còn mới, cũng chưa từng có người đi.



Ngụy Sở đặt nguyên liệu

xuống một bên bàn ăn, xoay người hỏi Tô Nhạc còn đang đứng trong phòng khách:

“Uống cà phê hay uống trà?”



Tô Nhạc ngồi xuống sô

pha, vuốt vuốt tóc mái có phần không được tự nhiên: “Có thể uống nước trái cây

không?” Được rồi, cô bắt đầu hối hận khi mình chỉ vì một bữa cơm chùa mà cứ thế

đi theo Ngụy Sở, bầu không khí này thật sự có chút… xấu hổ.



Dường như phát hiện vẻ

mất tự nhiên của Tô Nhạc, Ngụy Sở rót cho Tô Nhạc một cốc nước chanh, đưa điều

khiển TV cho cô: “Xem TV một lát trước đi, cơm nước rất nhanh sẽ xong.” Nói

xong, anh lại để một gói hạt dưa xuống trước mặt Tô Nhạc rồi mới xoay người đi

vào phòng bếp.



Mở TV, ngoại trừ quảng

cáo hoặc tiết mục văn nghệ buồn chán cũng chỉ có phim truyền hình anh yêu em,

em yêu anh gì gì đó, Tô Nhạc lướt qua tất cả các kênh mấy lượt, cuối cùng cảm

thấy thật thất vọng về phim truyền hình trong nước, khi xem đến đoạn một nữ

diễn viên không hề có chút lễ nghĩa với bề trên, cô hoàn toàn tuyệt vọng. Diễn

xuất kém còn có thể cho qua, nay cả biên kịch cũng viết một cách không có đầu óc,

không có giáo dục như thế, Tô Nhạc đã hoàn toàn tuyệt vọng.



Thật sự không xem nổi

loại phim truyền hình dạy hư trẻ con như thế, Tô Nhạc đứng dậy đi tới cửa phòng

bếp, Ngụy Sở đang rửa nấm kim châm. Anh mặc một chiếc tạp dề, lúc này trông anh

vô cùng gần gũi, cũng có hương vị của “đàn ông tốt”.



Tô Nhạc xắn tay áo, đi

tới bên cạnh chậu nước, cầm lấy cải trắng Ngụy Sở đã nhặt xong, đặt dưới vòi

nước, bắt đầu rửa sạch.
giống trồng ra đàn ông thì thật tốt.”



Tô Nhạc nhàn nhạt gửi một

câu: “Tớ chỉ biết một con nòng nọc nhỏ mới có thể trồng được một đứa trẻ trong

bụng cậu.”



Diễn đàn đều tán thành lời

này thật sự là chân lý, sau đó lại là nhóm các cô gái độc thân gào thét.



Trong diễn đàn này là

nhóm chị em Tô Nhạc quen biết khi viết tiểu thuyết, bình thường ở trên diễn đàn

thường hay nói năng không biết giữ kẽ, nhưng ở bên ngoài có người là sinh viên,

có người là người phụ nữ rất mạnh mẽ. Tiền lương một tháng mấy vạn cũng có, mấy

nghìn như Tô Nhạc cũng có.



Không đúng, hiện giờ Tô

Nhạc đã thất nghiệp, đại khái đã trở thành một người đói rét khổ cực nhất trên

diễn đàn.



Nói chuyện một lát với

bạn bè trên diễn đàn, lại dạo qua khu bát quái và khu chuyện ma quỷ một lát,

sau khi tìm thấy một câu chuyện ma nổi bật, cuối cùng tinh thần cũng lên cao

gấp trăm lần.



Truyện ngắn này tình tiết

chặt chẽ, số người phản hồi cũng không ít, Tô Nhạc lướt qua một lát, nhìn thấy

có rất ít phản hồi chê bai, đọc xong cô bình tĩnh ấn nút x góc màn hình, về

phần câu nguyền rủa “xem xong không phản hồi mi sẽ gặp xui xẻo vạn lần” mà chủ

topic ghi dưới cùng kia, cô khinh thường không thèm nhìn.



Ngụy Sở ngồi trước máy

tính ngẩng đầu nhìn người nào đó đang ngồi trên sô pha nghịch máy tính, khóe

môi lộ ra một nụ cười tuyệt đối không tính là lương thiện.



Buổi tối sáu giờ rưỡi,

cơm nước xong xuôi, Ngụy Sở lái xe đưa Tô Nhạc về nhà, khi Tô Nhạc xuống xe còn

bỏ thêm một câu: “Cuối tuần anh tới đón em.” Sau đó, anh nhấn ga, bỏ đi một

mạch.



Tô Nhạc híp mắt nhìn

chiếc xe Audi màu đen kia, sau đó sờ sờ cằm, Ngụy Sở này hiếu khách như vậy

sao?



Thật ra cứ ăn không phải

trả tiền như thế, Tô Nhạc cũng xấu hổ.



Chi bằng cuối tuần mua

đến ít táo được không? Quên đi, gần đây táo những tám tệ một cân, mua cam quýt

đi, ba tệ là có thể mua được một túi lớn.