Vợ Ơi Chào Em

Chương 8 : Sự hiểu lầm tốt đẹp

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Ngày hôm sau, khi Trần

Nguyệt biết chuyện Tô Nhạc tới nhà Ngụy Sở làm khách, vẻ mặt cô nàng dữ tợn như

ai nợ mình mấy vạn tệ.



Khi cô nàng lại biết là

Tô Nhạc hai tay không ra đi, bụng tròn ủng trở về, đã hận đến mức muốn bóp chết

Tô Nhạc: “Cậu thật sự, thật sự vô cùng xác định, hồi đại học, cậu và anh Ngụy

không có quan hệ riêng tư gì?” Trần Nguyệt gặm một miếng táo thật to, vẫn chưa

từ bỏ ý định chất vấn.



Tô Nhạc ngồi cạnh bàn máy

tính gật đầu, cũng không quay đầu lại, gõ bàn phím, bắt đầu viết tình huống mâu

thuẫn của nam nữ chính, thấy Trần Nguyệt không nói gì một cách khác thường, cô

cầm cốc cà phê, uống một ngụm rồi xoay người nhìn về phía Trần Nguyệt: “Sao

vậy?”



Trần Nguyệt gặm hết quả

táo, ném lõi táo vào thùng rác, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc: “Cậu thấy

anh Ngụy thế nào?”



“Đẹp trai, có tiền, vạn

người mê.” Tô Nhạc lưu bản thảo lại, mở diễn đàn Hải Giác lên, vừa xoát lại bài

viết vừa hỏi: “Cậu có ý với đàn anh Ngụy?”



Trần Nguyệt im lặng một

lúc lâu, sau đó đứng dậy thở dài nói: “Tớ điên rồi mới thảo luận với cậu loại

vấn đề này, ngoan, tiếp tục lên mạng của cậu, viết tiểu thuyết của cậu đi.” Nói

xong liền đi ra cửa.



Tô Nhạc nghi hoặc nhìn

cửa phòng đã đóng lại, đây là ý gì?



Khi có công việc, cảm

thấy bận bịu muốn chết, khi không có công việc lại cảm thấy nhàn hạ đến khó

chịu. Tô Nhạc trồng nấm trong nhà hai ngày, cuối cùng quyết định ra khỏi nhà,

đi tham gia phỏng vấn vào một công ty, bất luận thế nào, ở nhà quá lâu rất có

thể sẽ mắc chứng sợ tiếp xúc với nơi đông người.



Nơi Tô Nhạc tới phỏng vấn

là trụ sở của một công ty đồ uống, yêu cầu đối với bằng cấp của đối phương chỉ

là bằng chính quy, sau khi tới nơi, Tô Nhạc mới phát hiện một công việc như vậy

cũng có hơn ba mươi người tới phỏng vấn, hơn nữa phần lớn đều là người đẹp. Cô

liếc mắt nhìn đôi giày cao gót nhiều nhất chỉ sáu phân của mình, lại nhìn gót

giày ít nhất tám phân của người bên cạnh, nhất thời cảm thấy mình là một tên

người lùn.



Vào phòng phỏng vấn, bên

trong có một nam một nữ, đối với công việc này, Tô Nhạc vốn cảm thấy có cũng

được không có cũng chẳng sao, vì vậy cô không hề căng thẳng.



Câu hỏi lúc đầu chỉ đơn

giản là có thể chịu khổ hay không, có thể tăng ca hay không, có thể đi công tác

hay không, sau đó là một số vấn đề nhỏ khác.
nhưng lại vô cùng sảng khoái.



Trang Vệ nhìn Tô Nhạc ăn

canh cá cay Tứ Xuyên, không nhịn được mở miệng nói: “Tô Nhạc, thì ra em có thể

ăn cay như vậy?”



Tô Nhạc uống một ngụm

Sprite: “Tôi vẫn luôn thích ăn cay.” Chỉ là, trước giờ anh không biết mà thôi.



Bàn tay cầm đũa của Trang

Vệ siết chặt, lại không biết nói gì, nhìn Ngụy Sở ngồi cạnh Tô Nhạc, sắc mặt

lại tối sầm, gắp một miếng cải trắng cho vào miệng, đột nhiên cảm thấy không có

chút ngon lành gì.



Sau đó một nồi lẩu cay

lại được đưa lên, tuy đây không phải món đặc sản Tứ Xuyên nhưng mùi vị thật sự

rất ngon, nhất là món dạ dày kia, Tô Nhạc ăn thật sự sung sướng, nếu không phải

quá cay, cô hận không thể uống cạn cả nước.



“Món sườn kho cay này

không ngon như của anh làm.” Tô Nhạc nếm thử một miếng sườn, sau khi phun ra

miếng xương còn thuận miệng nói: “Cảm giác vị cay không ngon như của anh làm.”



Người nói vô ý, người

nghe cố tình, lời này đến tai Trang Vệ và Lâm Kỳ lại thành quan hệ của Tô Nhạc

và Ngụy Sở đã tốt đẹp đến một mức nhất định.



Sắc mặt Trang Vệ không

chỉ còn là khó coi nữa, mà vẻ mặt Lâm Kỳ cũng vô cùng nhục nhã, vì Trang

Vệ, cũng vì Tô Nhạc.



“Nếu em thích, cuối tuần

này anh lại làm cho em ăn.” Ngụy Sở giống như không chú ý tới sắc mặt Trang Vệ,

cười ôn hòa: “Nếu em thích ăn canh cá cay Tứ Xuyên, anh cũng làm cho em. Chỉ là

món lẩu cay này anh không am hiểu lắm, nếu em không chê, anh cũng làm cho em

nếm thử.” Mỗi một câu Ngụy Sở nói lại càng làm sắc mặt Trang Vệ đen kịt.



Tô Nhạc đang vùi đầu ăn,

căn bản không để ý vẻ mặt Trang Vệ, chỉ gật đầu, sau khi nuốt đồ ăn trong

miệng, uống một ngụm Sprite mới nói: “Hôm đó em sẽ tới làm trợ thủ cho anh.”



Ngụy Sở cười khẽ: “Ừ, hôm

đó anh muốn mời mấy người bạn, có em giúp đỡ cũng dễ dàng hơn.”



Tô Nhạc nghe vậy nghĩ

thầm, đàn anh Ngụy này đúng là đàn ông tốt, mời bạn bè còn tự mình làm cơm,

thật sự rất có lòng thành.



Đương nhiên, cô không

biết, cơ hội Ngụy Sở xắn tay áo nấu cơm thật sự rất ít, mấy người bạn kia chỉ

được hưởng sái ít hào quang của người nào đó thôi.