Vợ Ơi Chào Em

Chương 9 : Tự mình đa tình?

Ngày đăng: 14:41 19/04/20


Làm một người phụ nữ bị

kẻ thứ ba cướp mất bạn trai, làm một người phụ nữ khi đối diện với kẻ thứ ba và

bạn trai cũ của mình, Tô Nhạc biểu hiện rất không chuyên nghiệp, nụ cười tươi

tắn trên môi, vẻ mặt an nhàn, thậm chí gương mặt còn ửng hồng, tất cả đều chứng

minh cho hai người kia, cô sống rất thoải mái, không lấy nước mắt rửa mặt,

không uất ức tức giận, không đi tìm cái chết. Điều này làm cho hai người ngối

đội diện uất nghẹn trong lòng.



Đối với kẻ thứ ba mà nói,

người phụ nữ như thế này khiến cô cảm giác vô cùng thất bại.



Đối với bạn trai cũ mà

nói, người phụ nữ như thế này khiến hắn vô cùng không có cảm giác mình đang tồn

tại.



“Tô Nhạc, xem ra gần đây

em sống rất tốt.” Trang Vệ miễn cưỡng gắp một miếng “Phu

thê phế phiến*”, nhưng có cảm giác loại mùi vị này ở trong miệng khó

chịu đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung: “Anh nhìn nhầm em rồi.”



* Phu thê phế phiến là

một món ăn của Tứ Xuyên, dùng da, tim, lưỡi và dạ dày bò nấu thành.



Miếng cá cay hồng hồng

trên đũa của Tô Nhạc rơi vào trong bát, cô không hiểu trong đầu gã đàn ông này

đang nghĩ cái gì, người ngoại tình chính là hắn, hiện giờ ngay cả mình sống tốt

hắn cũng không hài lòng, thế giới này còn có đạo lý không, lẽ nào phụ nữ bị bạn

trai vứt bỏ phải khóc sướt mướt suốt ngày, đòi sống đòi chết, mặt dày mày dạn

quấn quýt lấy hắn? Đây đều là tình tiết trong loại phim tình cảm rẻ tiền, dành

cho những người phụ nữ coi đàn ông là ông trời của họ, bọn hắn rời bọn họ sẽ

khiến thế giới không còn màu sắc, trời đất tối đen.



Ngọn lửa trong lòng bắt

đầu bắt đầu bùng lên, nhưng sau khi thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Kỳ, cơn tức của

cô nhất thời xẹp xuống, cô chậm rãi gắp miếng cá rơi xuống lên, ăn vào bụng,

lau khóe miệng xong mới chậm rãi mở miệng: “Chúng ta đã là bạn bè một thời

gian, anh tìm được bạn gái như Lâm Kỳ thật sự rất tốt, có thể nói là một đôi

trời sinh, từ đáy lòng tôi cảm thấy vui cho anh, đương nhiên phải sống tốt

rồi.”



Đôi khi, một đôi trời

sinh cũng mang nghĩa đặc biệt xấu, ít nhất, sau khi nghe xong những lời này, vẻ

mặt Lâm Kỳ và Trang Vệ ngày càng khó coi.



“Vẫn không thể so với một

đôi trời đất tác hợp như cô và anh Ngụy.” Gương mặt xinh đẹp của Lâm Kỳ mang

theo ý giễu cợt: “Cô và anh Ngụy hẹn hò, chúng ta là bạn đã lâu còn chưa biết,

không biết chuyện bắt đầu từ khi nào.”
đang muốn theo đuổi em đấy chứ?” Bạn học Tô Nhạc thật là một đứa trẻ thẳng

thắn, sau khi hưởng thụ đủ loại hành động chăm sóc của Ngụy Sở, đã hỏi vấn đề

ra khỏi miệng.



Nụ cười của Ngụy Sở không

đổi: “Không thể sao?”



Tô Nhạc nghiêm túc gật

đầu: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, anh không thuộc phạm vi chọn chồng của em.”



“Sao, em có yêu cầu gì?”



Ngón tay phải của Tô Nhạc

vẫn đảo quanh nắp hộp sữa: “Em muốn tìm một người biết nấu ăn, kiên định, chung

thủy, bề ngoài bình thường.”



Ngụy Sở nhướng mày: “Anh

có chố nào không tốt, có chỗ nào không phù hợp?”



“Không, cái gì anh cũng

tốt, chính bởi vì tốt quá khiến em có cảm giác không an toàn, em lại là một kẻ

lười biếng, không thích những thứ nguy hiểm.” Tô Nhạc cong môi cười: “Hơn nữa,

bề ngoài của anh thật quá dễ nhìn, em tương đối chán ghét đàn ông đẹp trai.”



Lầm đầu tiên trong đời,

Ngụy Sở nghĩ, thật ra bề ngoài dễ nhìn cũng chẳng phải chuyện tốt, anh thở dài:

“Vậy thật đáng tiếc, nhưng em nghĩ xem, từ hội bạn học tới nay chúng ta mới gặp

nhau mấy lần, tình cảm sẽ được tới đâu?”



Tô Nhạc suy nghĩ một lúc,

cảm thấy cũng có lý, hiện thực không phải tiểu thuyết, hơn nữa có kiểu phụ nữ

nào mà Ngụy Sở chưa từng gặp, nghĩ vậy, cô có chút mất mặt: “Thì ra em đã làm

một con chim công thích tự mình đa tình rồi?” Thật ra cô đang hối hận vì sao

mình lại hỏi loại vấn đề thiếu chất xám này, mới chỉ ăn ít cơm mà chỉ số thông

minh đã trở về trước năm sáu tuổi thế này rồi?



Ngụy Sở bao dung an ủi:

“Không sao, anh là một đàn anh bao dung, hơn nữa, chim công biết xòe đuôi chỉ

giới hạn trong giống đực thôi.”



Mặt Tô Nhạc đỏ lên, mở

nắp hộp sữa uống một ngụm lớn, cô xấu hổ nghĩ, quả nhiên tự mình nghĩ này nghĩ

nọ là không được, chẳng lẽ di chứng của việc viết tiểu thuyết?



Ngụy Sở nhìn người con

gái mảnh khảnh trong gương chiếu hậu, khóe miệng mím chặt lại.