Vợ Quan
Chương 10 : Thí tốt giữ xe (5)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Không ngờ khi tâm trạng của Lâm Như nhẹ nhõm được một chút thì Hứa Thiếu Phong lại lo lắng trăm bề.
Trận hỏa hoạn này gây ra cho Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn không ít
phiền phức. Thứ nhất là vì ông chủ vũ trường Chim Thiên Đường - Hoàng
Đắc Tài - tạm thời chịu trách nhiệm chi trả tiền phí mai táng cho hai
nạn nhân tử vong và tiền viện phí cho những người bị thương. Lãnh đạo
thành phố quyết định, để ổn định tình hình, Cục Văn hóa Truyền thông
Nghe nhìn phải chi trả một phần, sau khi giải quyết xong tình trạng khẩn cấp sẽ bắt Hoàng Đắc Tài bồi thường lại cho Cục. Chỉ mỗi việc này thôi
cũng mất 3, 4 trăm nghìn tệ, còn sau này Hoàng Đắc Tài liệu có thể bồi
thường không lại là một vấn đề khác. Cứ thế này, nội bộ nhiều lời ra
tiếng vào, có người nói một số cá nhân được lợi, bắt Cục phải chịu trách nhiệm là không hợp lý. Có người lại nói, trách nhiệm của ai người đó
chịu, Cục không có trách nhiệm phải bồi thường thiệt hại kinh tế cho một người cá biệt. Hứa Thiếu Phong thấy chuyện này rất phiền toái, ở dưới
đẩy lên ở trên ép xuống, nếu anh không phối hợp tích cực, làm cho một số vị lãnh đạo tức giận, họ sẽ nhân cơ hội phát sinh sự cố này mà loại trừ anh luôn, anh cũng chẳng còn nơi nào mà đến để minh oan. Còn nếu chịu
trách nhiệm, những người ở dưới nhất định sẽ có ý kiến.
Cân nhắc
được mất, Hứa Thiếu Phong cảm thấy thà đắc tội với bên dưới chứ không
được chọc tức cấp trên, đành phải vui vẻ đáp ứng bên dưới. Thứ hai là Tổ Điều tra Sự cố muốn lật lại vấn đề tại sao vũ trường Chim Thiên Đường
về cơ bản không trang bị đầy đủ thiết bị phòng cháy chữa cháy an toàn
lại vẫn có được giấy chứng nhận độ an toàn phòng cháy chữa cháy và giấy
phép của Sở Công thương và Sở Văn hóa? Phải truy cứu trách nhiệm của đơn vị liên quan. Về vấn đề truy cứu trách nhiệm trong việc cấp giấy phép
của Sở Văn hóa, Hứa Thiếu Phong lại rất yên tâm, bởi vì giấy phép của Sở Văn hóa chỉ dựa vào điều lệ quản lý văn hóa, trong phạm vi nghiệp vụ
cho phép, hạng mục kinh doanh văn hóa không đề cập tới nội dung an toàn
phòng cháy chữa cháy. Nếu chỉ nói từ góc độ này, họ không hề có bất cứ
trách nhiệm gì.
Điều khiến Hứa Thiếu Phong lo lắng nhất là trần
bị rơi xuống làm chết hai người, nhưng không ngờ mọi người lại chỉ tập
trung chú ý vào bản thân sự cố hỏa hoạn, không ai đưa ra dị nghị gì đến
chất lượng vấn đề hoàn thiện công trình xây dựng, điều này cũng khiến
anh ta đỡ lo phần nào.
bước, có thể cắt đứt được phiền toái của sự việc. Với cấp trên, chúng ta cho Thành ủy một lời phúc đáp, đối với bên dưới, cho dư luận xã hội và
hệ thống công chức toàn Cục một câu trả lời”.
Hứa Thiếu Phong
châm một điếu thuốc, chầm chậm hút, cảm thấy Vương Chính Tài nói có lý.
Trong thời khắc cấp bách này, chủ động đối phó và chấp nhận tiêu cực sẽ
dẫn đến hai kết quả hoàn toàn không giống nhau.
Đương nhiên, một
khi tích cực ứng phó, lại có can hệ đến một mặt khác của vấn đề, Trần
Nghệ Lâm biết là ta khử hắn, liệu có tức giận mà đổ hết trách nhiệm lên
đầu ta không? Nếu như thế, chẳng phải là tự mua dây buộc cổ mình sao, vẽ hổ không thành lại thành chó? Nghĩ đi nghĩ lại, cách tốt nhất là mượn
đao giết người, mượn tay của Trương Minh Hoa, trừ khử Trần Nghệ Lâm. Như thế thì một mũi tên trúng được hai đích, vừa có thể hóa giải được mối
quan hệ vốn căng thẳng giữa ta và Trương Minh Hoa, vừa có thể khiến cho
Trần Nghệ Lâm chĩa mũi giáo thẳng về phía Trương Minh Hoa, bản thân ta
có thể lặng lẽ yên chuyện. Nghĩ thế liền nói: “Có lý. Nói rất có lý”.
Vương Chính Tài nói: “Trần Nghệ Lâm bên đó… vẫn cần có người làm việc”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ một lát rồi nói: “Như thế này vậy, tôi tìm Trương Minh Hoa bàn bạc một chút, chú có thể tìm Trần Nghệ Lâm nói rằng việc của
anh ta tôi đã cố gắng hết sức rồi, bảo anh ta hãy chuẩn bị về nhà nghỉ
ngơi một thời gian, đợi khi sự việc lắng xuống tôi sẽ tìm cậu ấy nói
chuyện”.
“ Vâng ạ! Bây giờ tôi sẽ đi tìm Trần Nghệ Lâm nói chuyện cho anh ta biết người muốn hất cẳng anh ta chẳng phải là anh mà chính
là Trương Minh Hoa”, nói xong trên mặt không khỏi để lộ vẻ vui mừng.
Hứa Thiếu Phong nhìn anh ta nói: “Chú đi ngay đi!”
Vương Chính Tài không quên cúi đầu chào: “Vâng ạ! Tôi đi ngay đây!”