Vợ Quan

Chương 11 : Thí tốt giữ xe (6)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Nơi Hứa Thiếu Phong làm việc, đằng sau những cái bắt tay thỏa hiệp vốn là

sự lợi dụng, thăm dò, đấu đá lẫn nhau dưới vỏ bọc đồng nghiệp, cấp trên - cấp dưới.



Nhìn dáng vẻ Vương Chính Tài, Hứa Thiếu Phong

không khỏi thầm nghĩ, anh ta đúng là con cáo ranh mãnh, những việc mình

nghĩ ra anh ta cũng nghĩ ra, những việc mình không lường tới anh ta vẫn

nghĩ ra được. Đối với kẻ như thế cần phải đối xử tốt với hắn để hắn một

lòng một dạ giúp sức cho mình. Bây giờ hắn đang có lợi với mình thì nên

mạnh dạn lợi dụng hắn, đợi sau khi sự việc này lắng xuống sẽ tìm cách

hất cẳng hắn xuống. Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn thành phố về cơ

bản có ba vị trí Phó Cục trưởng, một người phụ trách văn hóa, một người

phụ trách phát thanh truyền hình, một người nữa phụ trách về thể thao.

Bây giờ ở Cục chỉ có một mình Trương Minh Hoa làm Phó Cục trưởng, hai

người còn lại người phụ trách công tác thể thao thì đi học ở trên tỉnh,

người phụ trách văn hóa thì vừa được điều ra ngoại thành, vừa đúng

khuyết một chân. Anh biết, Vương Chính Tài đã nhòm trúng cơ hội này, mới cố hết sức nịnh bợ. Anh cũng có ý muốn đẩy Vương Chính Tài lên, một là

để cảm ơn sự ủng hộ của hắn với anh trong nhiều năm công tác, mặt khác,

cũng hy vọng rằng bên cạnh có một trợ thủ có thể tin tưởng được. Anh

từng nói cho Vương Chính Tài biết dự định của chính mình, hy vọng Vương

Chính Tài có thể chạy đến được nơi nên chạy. Vương Chính Tài vui như mở

cờ trong bụng, hết lời cảm ơn sự đề bạt của anh, nói liệu có thể leo lên được chức Phó Cục trưởng hay không, cả đời hắn đều dựa vào anh.



Dựa vào sự quan sát và phán đoán của mình, Hứa Thiếu Phong nhận thấy Vương

Chính Tài là người vừa có năng lực lại vừa có trí tuệ, việc làm Phó Cục

là lẽ đương nhiên, trong tương lai có làm tới vị trí cao hơn nữa cũng

không có vấn đề gì. Hắn vốn dĩ đã là một thành phần có thành tích ưu tú, nên nhân lúc giờ mình còn có khả năng đề bạt hắn lên, đợi sau này nghỉ

hưu rồi, khi không còn quyền hành nữa, cũng còn có người quan tâm đến.

Trên thực tế, mỗi cấp lãnh đạo, trong tiềm thức của họ, có ai lại không

có suy nghĩ này? Chỉ là mức độ không giống nhau mà thôi. Có vị lãnh đạo

sau khi về hưu rồi, sống như thế thật là thoải mái, con trai con gái của ông ấy dưới sự đỡ đầu của những người được ông đề bạt lúc đương quyền

đều thuận lợi chốn quan trường, tiền đồ rộng mở, nguyên nhân chính là ở
Hứa Thiếu Phong trong lòng đau từng trận, tên

Trương Minh Hoa này, là ngốc thật hay là ngốc giả? Nếu là ngốc thật,

cũng xong, thắt hắn lại là xong, nếu là giả ngốc thì không ổn, hay là

hắn ta đánh hơi được cái gì? Nghĩ như thế, Hứa Thiếu Phong lại nói:

“Minh Hoa, tôi không hề để ý đến cảm nhận của cậu, tôi chỉ là nghĩ cho

đại cục thôi, xuất phát từ nguyên tắc. Nếu Đảng ủy không có động tĩnh gì về việc này, ở trên sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Xã hội sẽ nhìn chúng

ta như thế nào? Mà Trần Nghệ Lâm, có cần phải chịu trách nhiệm không?

Những thứ này đều không phải một mình cá nhân tôi nói là xong. Cho nên,

việc này cậu không cần phải khách khí với tôi, tôi đồng ý ý kiến của

cậu, cứ định thế đi nhé. Chiều nay chúng ta mở cuộc họp Đảng ủy, đưa ra

nghị quyết, cũng cho thấy rõ thái độ của cấp cao nhất chúng ta”.



Trương Minh Hoa vừa muốn nói gì, Hứa Thiếu Phong liền ngắt luôn lời: “Minh

Hoa, nếu là chuyện của Trần Nghệ Lâm, đừng nói thêm nữa. Nói thật, xử lý cấp dưới của chính mình, không phải là mong muốn của tôi, tôi cũng

không đành lòng. Nhưng, nếu không kìm nén lại tình cảm của mình, cứ tiếp tục kéo dài, tôi chỉ sợ là đến lúc đó thì Trần Nghệ Lâm sẽ không giữ

được nữa, còn liên lụy cả tới cậu. Tôi nghĩ… điều này… cậu nên hiểu rõ ý của tôi”.



Trương Minh Hoa ngạc nhiên nói: “Nghiêm trọng như thế thật sao? Không thể nào?”



Hứa Thiếu Phong không cảm thấy có chút bực mình nào, cũng không dễ động

thủ, bèn nói: “Trong thời khắc nghiêm trọng này, không có gì là không

thể cả”.



Trương Minh Hoa không biết là thực sự rõ rồi hay chưa,

liền gật gật đầu rồi nói: “Được, anh đã định như thế rồi, chúng tôi sẽ

làm theo những gì anh nói”.



“Nói gì thế? Sao lại nói là làm theo

những gì tôi nói?” - Hứa Thiếu Phong mặc dù rất phản cảm với giọng điệu

này của hắn, nhưng trên miệng vẫn cứ nói - “Thế cứ quyết định như thế đi nhé”.