Vợ Quan
Chương 12 : Món quà thần bí (1)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Trong phòng làm việc ở cơ quan, Lâm Như đang bận tìm một tập tài liệu, bỗng nghe thấy tiếng
điện thoại bàn reo, liền nhấc máy: “Alo”, nghe thấy trong điện thoại
truyền tới giọng một người phụ nữ: “Xin hỏi, bác sỹ Lâm có ở đó không
ạ?”
Lâm Như không nghe ra là ai, bèn hỏi: “Tôi là Lâm Như, xin hỏi chị là…”
Đối phương liền ngắt lời cô nói: “Tiểu Lâm, tôi là Vu Quyên Tú đây, hôm nay cô có đi làm không? Tôi muốn đến chỗ cô kiểm tra sức khỏe một chút”.
Lâm Như vừa nghe tên Vu Quyên Tú liền vui mừng nói: “Vâng! Chào chị Quyên Tú! Em đang làm việc, chị đến lúc nào cũng được”.
Vu Quyên Tú nói: “Giờ tôi sẽ đến”.
Cúp máy xuống, Lâm Như kích động một hồi.
Vu Quyên Tú là phu nhân Bí thư Thành ủy, đồng thời còn là Phó Chủ tịch
Tổng Công đoàn thành phố. Tháng trước ở ngực của Vu Quyên Tú bị lên một
cái u, bà ta rất sợ hãi liền tới bệnh viện kiểm tra. Bệnh viện rất chú ý đến bệnh tình của vị phu nhân số một ở thành phố Hải Tân này, còn cử cả một tổ chuyên gia đến hội chẩn, Lâm Như cũng là một trong những thành
viên của nhóm chuyên gia. Thông qua hội chẩn, các chuyên gia đưa ra kết
luận là khối u lành tính, nhất định phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ.
Vu Quyên Tú cũng đồng ý làm phẫu thuật, nhưng làm phẫu thuật ở đâu? Đây
lại là một vấn đề rất quan trọng. Ý kiến của Vu Quyên Tú là muốn đến
Thượng Hải để làm, còn phía bệnh viện lại cảm thấy ca phẫu thuật nhỏ như thế này không cần chuyển tới Thượng Hải, bọn họ hoàn toàn có khả năng
thực hiện, mà trước đây cũng đã từng làm qua không biết bao nhiêu ca
phẫu thuật loại này, cũng đều rất thành công, không hề xảy ra chút sai
sót nào cả.
Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương biết sự việc này
cũng đồng ý cho làm phẫu thuật tại bệnh viện, một là đây không phải là
ca phẫu thuật lớn, ở đây có thể chữa khỏi thì không nên đi đến nơi khác
làm gì. Thứ hai là phải nghĩ tới mức ảnh hưởng, phu nhân Bí thư cũng
chẳng có gì đặc biệt cả, nếu người nhà Bí thư đều không tin tưởng vào
bệnh viện địa phương thì bảo nhân dân làm sao tin đây?
Như thế,
ca phẫu thuật của Vu Quyên Tú được sắp xếp thực hiện tại bệnh viện thành phố Hải Tân, Lâm Như là bác sỹ mổ chính. Trong bệnh viện, Lâm Như có
thể được coi là số một về mổ phẫu thuật, đặc biệt là thủ thuật cắt bỏ
của cô, không chỉ nổi tiếng khắp thành phố Hải Tân mà toàn tỉnh ai cũng
biết đến. Lâm Như có một đặc điểm, trước khi tiến hành phẫu thuật cho ai đó cô nhất định phải nói chuyện với bệnh nhân để giúp tâm lý bệnh nhân
được thoải mái rồi mới làm phẫu thuật, hiệu quả sẽ tốt hơn.
cả đầu. Dấn thân vào chốn quan trường, ai cũng phải để ý đến cấp trên,
nghe ngóng cấp trên, điều này chẳng thể trách ai được, đã trở thành thói quen rồi. Có điều, lần này đúng là bà đã có được cơ hội ngàn năm có một để tiếp cận với Vu Quyên Tú, bà không giống người khác, là bác sỹ điều
trị chính, bà phải thường xuyên đến phòng bệnh, thường xuyên quan tâm
đến bà ấy. Nếu cần thiết, bà cũng nên nấu chút canh dưỡng sinh tẩm bổ
cho bà ấy, làm một chút đồ gì đó mà bà ấy thích ăn, quan tâm một chút
đến bà ấy, trái tim của con người không phải là sắt đá, nếu bà quan tâm
đến bà ấy, bà ấy cũng sẽ quan tâm bà như thế”.
“Ông còn phải nói, từ sau khi bà ấy vào viện, những người đến chăm nom bà ấy nhiều không
kể nổi, các phu nhân lãnh đạo trên thành phố hầu như đều đến thăm bà ấy
cả. Cùng là con người với nhau nhưng chẳng giống nhau chút nào, cũng mắc căn bệnh như thế nhưng nếu là người khác nằm viện thì một câu hỏi thăm
cũng không có, nhưng khi Quyên Tú nằm viện lúc đầu người ta không biết
thì bà ấy còn được yên tĩnh một chút, khi họ biết được rồi thì nườm nượp kéo đến thăm”, Lâm Như nói.
“Những vị phu nhân đến thăm bà ấy là ai vậy?”, Hứa Thiếu Phong hỏi.
Lâm Như nói: “Tôi thấy có bà Triệu Nhã Quyên phu nhân của Thị trưởng Tô
Nhuệ Hoa, bà Lý Mai Hoa phu nhân của Chung Học Văn, còn một số phu nhân
các Cục trưởng khác tôi đều không quen. Đúng là chồng quý vợ vinh, không đến vài ngày, cả phòng bệnh đã chất đống các làn hoa quả và hoa tươi,
phòng bệnh chẳng khác nào cửa hàng hoa quả, tiệm bán hoa vậy”.
Hứa Thiếu Phong tiếp lời: “Bà ấy là ai chứ? Bà ấy là vợ của Bí thư, là vị
phu nhân của người nắm quyền hành lớn nhất thành phố Hải Tân này, một số người còn lo không tìm được cơ hội như thế này để tiếp cận với bà ấy
nên khi có cơ hội thì nhất định không buông tha. Cho nên, bà cũng không
thể ngồi yên một chỗ được, không cần biết người ta tặng hoa thơm quả
ngọt gì, cái gì cần phải tặng chúng ta vẫn phải tặng. Hoa quả phải tặng, canh dưỡng sinh cũng phải nấu, làm ấm bụng bà ta trước, mới làm ấm được trái tim của bà ta, một khi bà ấy chú ý đến bà thì mọi việc sẽ trở nên
dễ dàng hơn. Những người làm lãnh đạo thường có bốn điều biết rõ, bốn
điều không rõ, bà đã nghe câu châm ngôn này bao giờ chưa? Khi họp hành
tiếp thu được gì không cần biết rõ nhưng ngồi họp ở vị trí nào thì lại
rõ; ai làm như thế nào không cần biết rõ nhưng ai được đề bạt cần phải
rõ; ai đó tặng lễ vật gì không cần biết rõ nhưng ai không tặng thì phải
rõ”.
Lâm Như nghe xong không nhịn được cười liền nói: “Câu này là ai sáng tác vậy? Không cần biết lễ vật do ai biếu, chỉ cần quan tâm ai
không tặng lễ vật, nhất định là vị quan to rồi. Vẫn còn nữa? Vừa rồi ông mới chỉ nói được ba điều nên rõ và ba điều không nên rõ thôi”.
Điều nên rõ điều không nên rõ thứ tư là: Có ngủ với vợ mình hay không không
cần biết rõ, ngủ với ai thì phải biết rõ. Hứa Thiếu Phong cười xòa,
những lời như thế này nhất định không thể nói cho Lâm Như nghe được, nói ra không phải thêm họa vào thân hay sao? Bèn nói: “Tôi quên rồi, không
nhớ nữa”.