Vợ Quan

Chương 13 : Món quà thần bí (2)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Cho dù là phu nhân lớn hay nhỏ cũng đều thích nghe những lời nói ngọt, đều thích người khác nịnh bợ mình.



Lâm Như nghe theo lời Hứa Thiếu Phong, biếu hoa quả cho Vu Quyên Tú, còn tự tay nấu món canh dưỡng sinh rất ngon cho bà ấy ăn. Vu Quyên Tú vừa uống canh, vừa khen hết lời canh Lâm Như nấu rất ngon.



Lâm Như nghe

thấy lời khen của Vu Quyên Tú cũng rất vui, liền nói: “Tôi cứ sợ Phó Chủ tịch Vu không thích canh tôi nấu, chỉ cần hợp khẩu vị của chị là tôi

vui lắm rồi’’.



Vu Quyên Tú nói: “Tiểu Lâm, cô thật phúc hậu, đúng là một bác sỹ hiếm thấy. Sau này cô đừng gọi tôi là Phó Chủ tịch Vu

nữa, cứ gọi tôi là chị cả là được rồi, như thế thân thiết hơn”.



Lâm Như nghe xong câu nói đó trong lòng ấm lại, có thể gọi phu nhân Bí thư

là chị, vô tình địa vị của mình cũng được nâng lên, liền cười nói:

“Vâng! Phó Chủ tịch Vu đã cho phép rồi thì từ sau em sẽ gọi chị là chị

cả. Không, không gọi chị cả, gọi như thế nghe chừng có vẻ hơi già, em sẽ gọi là chị Quyên Tú, như thế càng thân thiết hơn”.



Vu Quyên Tú

nghe xong cũng rất vui nói: “Cũng được, gọi là chị Quyên Tú cũng được.

Cho dù cô xưng hô như thế nào thì tôi cũng đã già rồi, nhìn thấy cô thật sự tôi rất ngưỡng mộ”.



Lâm Như có thể cảm nhận được, lời của Vu

Quyên Tú rất thật. Người ta khi còn trẻ, đều không ngưỡng mộ ai đó trên

phương diện tuổi tác, qua cái tuổi bốn mươi sẽ ngưỡng mộ những người trẻ hơn mình, cô ngưỡng mộ Đào Nhiên trẻ đẹp hơn cô, Vu Quyên Tú lại ngưỡng mộ cô. Lâm Như hoàn toàn hiểu được tâm trạng này liền cười nói: “Chị

Quyên Tú, xem chị nói kìa, chị cũng không hơn em là mấy, nhiều nhất cũng chỉ là hai ba tuổi, có gì đáng ngưỡng mộ cơ chứ? Em nhìn trên truyền

hình dáng vẻ tao nhã, khí chất, phóng khoáng của chị, mới thấy thật đáng ngưỡng mộ”.



Vu Quyên Tú nghe vậy, trong lòng bất giác thấy vui,

đến nỗi cười thành tiếng, đây là lần bà ấy vui nhất từ sau khi nhập

viện. Đợi Lâm Như nói xong, bà ấy liền nói tiếp: “Tiểu Lâm à, cô thật

biết an ủi người khác, tôi sắp trạc tuổi ngũ tuần rồi, lớn hơn cô nhiều, đâu còn trẻ đẹp như cô nữa. Cô nhìn thấy tôi trên truyền hình, liệu có

phải thấy bà già này khô khan, chẳng còn chút sức sống không?”



Trong lòng Lâm Như không khỏi cười thầm, xem chừng, cho dù là phu nhân lớn

hay nhỏ cũng đều thích nghe những lời nói ngọt, đều thích người khác
biết đây là một món quà rất quý giá, đúng là có chút kinh ngạc như là

nhận được sủng ái, liền rụt tay lại nói: “Chị Quyên Tú, món quà của chị

em xin khắc sâu trong lòng, nhưng em… em thật sự chẳng có gì tặng chị

sao có thể nhận quà của chị được?”.



Vu Quyên Tú nói: “Đây chẳng

phải là món quà quý giá gì, chỉ là một miếng bùa hộ thân, tiện mang theo mình cho vui, có gì không dám nhận chứ? Không được chê, cầm lấy đi”.

Nói rồi liền lôi tay của Lâm Như, nhét vào tay cô.



Lâm Như thật

sự không có cách nào từ chối ý tốt của Vu Quyên Tú, nhận lấy quà, liền

vui vẻ nói: “Vô cùng cảm ơn chị Quyên Tú, vậy em xin nhận”.



Vu Quyên Tú cười một cái rồi nói: “Sau này có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé!”



Lâm Như vừa gật đầu vừa đáp, cáo từ đi ra, tim cô đập loạn không ngừng. Cô

cũng không thể ngờ được là Vu Quyên Tú lại đối với cô nhiệt tình đến

thế, càng không ngờ được là bà ấy lại tặng quà cho cô. Nếu biết sớm bà

ấy tặng quà, cô cũng chuẩn bị một món quà tặng cho bà ấy, để tránh khỏi

ngại ngùng như thế này. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Vu Quyên Tú làm như thế cơ bản là vì những ngày qua cô đã bỏ ra không ít công sức chăm

sóc cho bà ấy, món quà nhỏ này là để bù đắp lại cho công sức của cô nhằm cân bằng về mặt tâm lý. Nếu cô mang quà tặng cho Vu Quyên Tú thì trong

lòng bà ấy liệu có phải vẫn sẽ không tìm được sự cân bằng? Nghĩ như thế, trong lòng cô cũng thanh thản đi rất nhiều.



Về tới nhà, không

thể chờ đợi thêm một giây nào nữa Lâm Như mở ngay gói quà được gói bọc

cầu kỳ mà phu nhân Bí thư Thành ủy đã tặng nó cho cô. Bên trong là một

miếng ngọc phỉ thúy, nhấc ra xem, bên trên có khắc hình hai con rồng và

một viên chân châu, dưới ánh điện, hai con rồng tỏa ra một thứ ánh sáng

xanh lục, còn viên chân châu ở giữa lại tỏa ra một màu đỏ chói. Cô kinh

ngạc đến nỗi ngây người ra một lúc, đây không phải là miếng ngọc phỉ

thúy mà Đào Nhiên tặng cô 3 năm trước sao? Cô đem nó tặng cho Lý Mai

Hoa, Lý Mai Hoa không biết từ khi nào lại tặng nó cho Vu Quyên Tú để bây giờ Vu Quyên Tú lại tặng nó cho cô?