Vợ Quan

Chương 14 : Món quà thần bí (3)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Nói cho cùng, sợi dây quan hệ giữa các phu nhân, cũng giống như một bộ phim vậy.



Lâm Như nhớ rất rõ, ba năm trước, Đào Nhiên nhòm ngó cái ghế Phó chủ nhiệm

Ban Quảng cáo ở đài truyền hình, muốn cô nhờ Hứa Thiếu Phong xin cho cô

ta vào vị trí đó, liền tặng cô miếng ngọc này. Lâm Như cũng không biết

miếng ngọc hộ thân này có giá trị như thế nào, bèn nhân một lần lên tỉnh công tác, tìm đến một tiệm chuyên buôn bán châu báu, nhờ một vị tiên

sinh ước lượng xem nó đáng giá bao nhiêu tiền. Vị tiên sinh ngắm nghía

nửa ngày, sau đó đưa cho cô tám nghìn tệ bảo muốn mua lại nó. Lâm Như

vừa nghe, mới biết là một vật báu liền từ chối không bán.



Vị tiên sinh đó nâng giá lên gấp đôi, cô vẫn không bán. Vị tiên sinh đó lại nói tùy cho cô đưa giá. Cô liền thẳng thừng nói, đây là vật kỷ niệm một

người bạn thân tặng, bao nhiêu tiền cũng không bán, chỉ muốn khẳng định

nó thật sự có đáng tiền không thôi?



Vị tiên sinh nhẹ nhàng ờ một

tiếng nói, vàng có giá còn ngọc thì vô giá. Đây là một miếng ngọc Lam

Điền, hơn nữa niên đại cũng rất xa xưa, nếu nói nó có giá trị, người yêu thích nó có thể coi nó là báu vật, nếu nói nó không có giá, người không hiểu nó sẽ chỉ coi nó là một miếng ngọc bình thường.



Lâm Như

điều tra xong trong lòng thấy rất vui, quả là một miếng bảo vật, cô liền đeo nó bên mình. Một lần cô hẹn với Lý Mai Hoa - phu nhân của Chung Học Văn - đi làm hộ lý, không ngờ rằng khi hai người nằm xuống, miếng ngọc

rơi từ cổ xuống gối, bị Lý Mai Hoa nhìn thấy.



Lý Mai Hoa liền nói: “Cái cô đeo trên cổ là vật gì thế? Trông nó đẹp quá!”



Lâm Như liền nói: “Là một miếng ngọc”. Nói xong liền lấy ra đưa cho Lý Mai Hoa xem.



Lý Mai Hoa nhìn một lát nói: “Đúng là một miếng ngọc đẹp, cô mua ở đâu đấy?”



Lâm Như đương nhiên không thể nói thật, liền bảo: “Đây là món quà em họ tôi tặng cho, hình như miếng ngọc cũng có chút niên đại”.



Lý Mai Hoa nhìn chăm chú miếng ngọc phỉ thúy, Lâm Như thì nhìn Lý Mai Hoa. Lý Mai

Hoa lật đi lật lại, càng nhìn càng thích, nhưng có thích cũng không tới

tay.



Trong lòng Lâm Như hiểu rõ, Lý Mai Hoa nhất định thích miếng ngọc này rồi, có nên tặng cho bà ấy hay không? Trong lòng cô rất mâu

thuẫn. Nói thực lòng, cô cũng rất thích miếng ngọc phỉ thúy này, nếu cô

tặng đi, đúng là có chút không nỡ. Còn nếu không tặng cho bà ấy cũng

không được.



Nếu Lý Mai Hoa là một người bình thường thì không nói làm gì, nhưng đằng này bà ấy là phu nhân của Phó Thị trưởng Chung Học
ấy tặng cho, nên cô đã đeo nó lên. Như thế sẽ làm người tặng quà cảm

thấy vui. Đương nhiên, việc này cũng chỉ có thể để cho một mình Vu Quyên Tú nhìn thấy, bình thường cô đeo vòng rất thấp, cô không muốn cho người khác nhìn thấy, càng không muốn cho Lý Mai Hoa nhìn thấy. Nếu để cho Lý Mai Hoa nhìn thấy, cả hai bên nhất định sẽ rất khó xử. Điều cỏn con này cô rất rõ, nhất định không để quan hệ giữa cô và Lý Mai Hoa xảy ra

chuyện gì.



Không lâu sau đó, Vu Quyên Tú đã đến phòng làm việc

của cô. Tinh thần của Vu Quyên Tú tốt hơn nhiều so với trước khi vào

viện, đặc biệt là sắc mặt, hồng hào hẳn lên. Sắc mặt của phụ nữ khá là

quan trọng, cứ hồng hào là có chất phụ nữ.



Hai người đàn bà gặp

nhau, đầu tiên là khen nhau vài câu, sau đó Lâm Như kiểm tra sức khỏe

cho Vu Quyên Tú. Lâm Như nhìn thấy hai bầu ngực của Vu Quyên Tú mặc dù

rất to, nhưng đã hơi sệ xuống, không khỏi có chút tiếc nuốt thay cho bà

ấy. Sự tiếc nuối này, không rõ là tiếc cho Vu Quyên Tú hay là tiếc cho

Bí thư Uông Chính Lương? Đột nhiên, cô nhớ tới Bí thư Uông phong độ hào

hoa, trong đầu thầm nghĩ, hai bầu ngực này, không biết đã bị đôi bàn tay to lớn của Uông Chính Lương giày vò bao nhiêu lần, bây giờ Uông Chính

Lương còn muốn nó hấp dẫn như ngày xưa hay sao? Cứ nghĩ như thế, bất

giác cô nhìn bà ấy mà như nhìn thấy tương lai của chính mình. Cùng với

dòng chảy thời gian, những cái tiêu biểu cho một thời thanh xuân tràn

đầy sức sống khiến cho người ta cảm thấy tự hào thì giờ đây cũng dần dần mất đi, điều này không ai có thể thay đổi được.



Sau khi kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường. Vu Quyên Tú vui mừng, Lâm Như cũng thấy rất vui.



Lâm Như nói: “Chị Quyên Tú, hôm nay em muốn mời chị ăn tối, nếu chị còn muốn mời ai khác thì chúng ta cùng nhau vui vẻ một bữa”.



Vu Quyên Tú nói: “Cô đừng phiền phức thế, nếu mời thì tôi nên mời cô, làm

gì có chuyện để cô mời tôi được? Hơn nữa, nếu cô mời tôi ăn tối thì Hứa

Thiếu Phong nhà cô phải làm thế nào?”



Lâm Như vốn định nói Hứa

Thiếu Phong từ lâu lắm rồi hầu như tối nào cũng hội họp, ngày nào cũng

rất muộn mới về nhà, khi định nói ra, đột nhiên giật mình, những lời nói như thế này sao có thể nói một cách tùy tiện chứ? Nhất là trước mặt Vu

Quyên Tú, càng phải cẩn trọng một chút, vì thế liền nuốt lại lời nói:

“Không vấn đề gì, Hứa Thiếu Phong có về thì bắt ông ấy tự xuống bếp, ông ấy cũng phải cho em một chút tự do chứ”.



Vu Quyên Tú nghĩ một lát rồi nói: “Nếu mời thì cũng là tôi mời cô, sao có thể để cô chủ chi được?”



“Ai chủ chi cũng được, chỉ cần được tụ tập với chị Quyên Tú, vui vẻ một bữa là được rồi”.