Vợ Quan
Chương 19 : Món quà thần bí (8)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Lâm Như không hề phản bội Hứa Thiếu Phong, nhưng Hứa Thiếu Phong lại phản bội lại cô.
Sự phản bội này không phải là sự phản bội trong lòng mà là sự phản bội về
mặt thể xác. Sự phản bội về tinh thần và sự phản bội về thể xác là hai
chuyện hoàn toàn khác nhau, đây là vấn đề mà nhiều người làm vợ thường
hiểu sai.
Rất nhiều người phụ nữ làm vợ đều cho rằng, đàn ông một khi đã giở quẻ, trái tim sẽ đặt ở nơi người phụ nữ khác, có gọi cũng
không về. Trên thực tế không phải như thế, có người đàn ông cơ thể
thường giở quẻ, nhưng trái tim vẫn hướng về phía người vợ của mình, gia
đình là gia đình, tình nhân là tình nhân, họ phân biệt rất rõ ràng hai
vấn đề này, chưa từng lẫn lộn bao giờ. Những người đàn ông này phần lớn
là những người làm quan chức, hoặc là những ông chủ lớn có sự nghiệp
thành đạt, bọn họ vì lo sợ sự đàm tiếu của thiên hạ, lo lắng cho sự
nghiệp của cá nhân, chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn, bởi vậy, cũng chỉ
trăng hoa bên ngoài thôi, còn lá cờ đỏ ở trong nhà vẫn nằm yên đó. Hứa
Thiếu Phong chính là người đàn ông thuộc tuýp người đó.
Lúc này, Hứa Thiếu Phong đang có mặt ở nhà cô giáo dạy yoga Trần Tư Tư, toàn thân tập trung vào việc tập yoga.
Mấy ngày qua, tinh thần của Hứa Thiếu Phong lúc nào cũng bị sự cố hỏa hoạn
bám chặt lấy, chỉ sợ ở mắt xích nào có lỗ thủng, vì thế ông ta không qua chỗ Trần Tư Tư. Sáng hôm nay, ông nhận được một tin tức nói, Tổ Điều
tra Sự cố tỉnh đã điều tra ra chân tướng mọi việc, đề nghị Ban Tư pháp
truy cứu trách nhiệm hình sự của những người có liên quan, còn về vấn đề trách nhiệm hành chính, sau khi bọn họ trưng cầu ý kiến của Thành ủy,
đã không còn truy cứu nữa.
Hứa Thiếu Phong sau khi uống thuốc an
thần, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, liền muốn thả lỏng một chút, không
ngờ đúng lúc đó lại nhận được một tin nhắn của Trần Tư Tư viết:
“Anh yêu, anh đang bận gì thế? Em nhớ anh! Thật muốn biến thành con côn
Hứa Thiếu Phong vừa thay giày, vừa nói: “Lại dám mắng anh là lưu manh?”
“Vốn dĩ là thế mà”, Tư Tư cũng cười để lộ hàm răng trắng đến chói cả mắt.
Hứa Thiếu Phong nói: “Người dám mắng anh là lưu manh chỉ có một mình em”.
Trần Tư Tư nói: “Người dám vỗ mông em cũng chỉ có mình anh”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Mắng rất hay!”
Trần Tư lại cười nói: “Liệu có phải anh muốn em cũng nói vỗ rất hay? Em sẽ không nói đâu”.
Hứa Thiếu Phong nhanh chóng lại ôm cô từ phía sau: “Không nói chính là thừa nhận”.
Trần Tư nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng: “Anh thật lưu manh”.
Thiếu Phong hất váy của cô lên nói: “Anh đứng là lưu manh, đối với em anh luôn muốn lưu manh”. Nói rồi liền đưa tay ra vuốt ve.
Cô ngoảnh đầu lại, hôn anh một cái, dịu dàng nói: “Đừng vội! Em còn một món ăn vẫn chưa xong”.
“Không vội, làm từ từ”, Thiếu Phong nói.
Tư Tư cười, cố ý để lộ mông ra, đùa ông nói: “Em khiến anh giả điếc giả câm cố ý quấy rầy?”
Hứa Thiếu Phong thích thú cởi tung chiếc váy của cô ra nói: “Quấy rầy thì
quấy rầy, ai bảo em gợi cảm thế? Ai bảo anh nhớ em nhiều thế?”
Ông ta lại cởi tung đồ lót của cô ra và gấp gáp đi vào cơ thể của cô...