Vợ Quan
Chương 20 : Món quà thần bí (9)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Sự tự tin này, Hứa Thiếu Phong chỉ có thể thể hiện được một cách đầy đủ nhất qua cơ thể của Trần Tư Tư.
Thực ra, trên cơ thể của Lâm Như anh cũng muốn thể hiện, nhưng anh không thể nào thực hiện được. Đây không phải là do Hứa Thiếu Phong không cố gắng, mà là không có sự kích thích về tình cảm, cuộc sống vợ chồng lâu dài,
đã sớm làm anh thấy tê liệt, sự mệt mỏi về thẩm mỹ, không có sự kích
thích về thị giác, không có sự quyến rũ lẫn nhau về mùi vị. Sau khi
không có tất cả những cái đó, anh ta không thể trở thành nghệ sĩ âm nhạc ưu tú, thậm chí còn trở thành căn hộ của người nông dân bị ép phải thuê với nhau. Từ khi gặp Trần Tư Tư, ngửi thấy mùi hương hoặc nghe thấy
tiếng của cô ta, Hứa Thiếu Phong mới có thể có được sự kích thích không
cách gì khống chế được, một sức mạnh bột phát không có cách nào kìm hãm
được, giống như trở về thời mười tám đôi mươi của anh.
Hứa Thiếu Phong vừa làm động tác, vừa hỏi: “Được không?”
Trần Tư Tư nói: “Được! Rất tốt!”
Anh ta nói: “Có còn muốn đi làm món kia không?”
“Không làm nữa”, Trần Tư Tư trả lời.
Hứa Thiếu Phong đắc ý cười phá lên.
Tư Tư giơ tay ra, đặt vào mông ông ấy nói: “Em cho anh cười trộm, nhìn vẻ mặt đắc ý của anh kìa”.
Anh ta cười điên dại: “Đương nhiên, đương nhiên rồi”.
Họ cứ như thế, sau khi thực hiện một loạt động tác khởi động ở phòng khách, lại đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ rất ấm áp, giường rất to và cũng rất chắc chắn, đủ cho họ thỏa sức
mà thể hiện tài năng và sức lực của mình. Ở sân khấu này, bọn họ đã diễn nên rất nhiều câu chuyện kinh thiên động địa, điên sóng đảo gió, từng
chết đi rồi lại sống lại. Mồ hôi của họ ở rải rắc khắp nơi, tưới tắm cho những bông hoa xinh đẹp của tấm ga trải giường.
Bây giờ, bọn họ
đi vào phòng ngủ, lại bắt đầu một loạt động tác mới, khởi đầu họ đứng ở
trên nền nhà, sau đó là lên giường, sau trận điên sóng đảo gió chết đi
sống lại, mới giống như những chú bò nghỉ ngơi trong ruộng, cùng nhau
yên lặng trên giường.
Rất lâu sau, Trần Tư Tư mới đưa tay ra,
vuốt ve khuôn mặt Hứa Thiếu Phong và nói: “Đói rồi đúng không? Anh nghỉ
ngơi một chút, em đi hâm lại đồ ăn”.
A Xán nói: “Tiểu Dương à, anh
hiểu em nghĩ gì, anh hoàn toàn đồng ý với ý kiến của em. Nhưng nhất định phải cực kỳ chú ý đến cách làm. Em đừng vội tức giận với anh, em nghe
anh nói, anh nói xong rồi em hãy nói ý kiến và cách làm của em. Anh là
đàn ông, anh biết bệnh của đàn ông là gì, Hứa Thiếu Phong cũng chỉ là
tìm sự mới lạ ở bên ngoài, anh ấy không như những người đàn ông bình
thường khác, có người thà là ly hôn, anh ấy sẽ không như thế, anh ấy còn phải để ý đến danh dự và địa vị của mình, còn muốn leo lên vị trí cao
hơn nữa, cho nên anh ấy tuyệt đối sẽ không chia tay với chị gái em đâu.
Có cơ sở này, thì sao em cứ phải làm mọi chuyện trở nên rạch ròi chứ?
Nếu làm cho mọi chuyện rõ ràng hơn, áp lực trong lòng của chị gái em sẽ
càng lớn hơn, làm không tốt còn gây ra náo loạn trong nhà, như thế gia
đình không phải sẽ mất đi sự ổn định và đoàn kết hay sao?”
Hồ
Tiểu Dương nói: “Được rồi, được rồi, được rồi! Đàn ông các anh lúc nào
cũng nhìn từ góc độ của đàn ông, chẳng có ai chịu nghĩ cho người phụ nữ
chúng tôi cả? Hơn nữa, chị gái tôi cũng không phải là người phụ nữ không có giáo dục, chị ấy làm rõ chuyện thì cũng không giống như những người
đàn bà khác đến đó mà làm toáng lên, chị ấy sẽ nghĩ cách trị người đàn
bà đó, bảo vệ gia đình mình. Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, canh nấu
xong rồi, anh hãy ăn canh trước đi, tôi đi làm thêm cho anh hai món nữa. Trương Ái Linh từng nói, dạ dày của đàn ông nối liền với trái tim, muốn giữ được trái tim của một người đàn ông, thì phải nuôi tốt dạ dày của
họ. Nếu tôi cũng muốn giữ được anh bên mình thì phải cho anh ăn thật
ngon mới được”.
A Xán vốn dĩ còn muốn khuyên giải thêm một hồi
nữa, không ngờ bị Hồ Tiểu Dương bịt miệng, chỉ biết cười gượng nói: “Em
không sợ anh ăn no rồi sẽ đi ra ngoài tìm hoa ghẹo nguyệt sao?”
Hồ Tiểu Dương đột nhiên giơ nắm đấm lên nói: “Anh dám?”
A Xán liền cười vang khắp nhà.
Hồ Tiểu Dương nói: “A Xán, em cảnh cáo anh, không cần biết các bà vợ khác
có khái niệm mơ hồ hay không, em thì không được. Nếu để em biết được anh có người khác bên ngoài, không nói đến lần thứ hai, lập tức bye bye anh luôn”.
A Xán không chút ngượng ngùng nói: “Nhìn kìa, không phải
anh đùa với em đó sao, anh đâu dám?”. A Xán nói rồi đưa mắt nhìn, nhìn
Hồ Tiểu Dương đã quay người đi, thoáng thấy cô ấy cười thầm, anh cũng
cười theo.