Vợ Quan

Chương 3 : Truy tìm hồ ly tinh (3)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Dường như tất cả đàn ông đều tìm kiếm tình dục còn đàn bà luôn kiên trì với tình yêu.



Lâm Như vội vàng về nhà, nhìn thấy Hồ Tiểu Dương vẫn đứng đợi, cô cảm thấy lòng mình như được an ủi, liền gọi to: “Tiểu Dương!”



Hồ Tiểu Dương vừa nhìn thấy bộ dạng thất thần của Lâm Như, cô hiểu ngay bà chị vừa đi đánh ghen nhưng không bắt được quả tang, cô nhẹ nhàng gọi:

“Chị!”



Lâm Như nói: “Muộn thế này em đến làm gì?”



Hồ Tiểu Dương đáp: “Em nhớ chị nên đến thăm thôi. Thế nào, em không được chào đón sao?”



Lâm Như dẫn cô vào trong nhà rồi mới nói: “Mời bà cô của tôi ngồi, sao chị có thể không chào đón em cơ chứ?”



Hồ Tiểu Dương là em họ của Lâm Như, hai chị em hơn kém nhau tới 10 tuổi,

tính cách lại rất khác biệt nhưng rất thân nhau. Hồ Tiểu Dương là người

ruột để ngoài da, có gì nói đấy, kiểu người chưa nghĩ xong đã nói, tới

khi xong việc mới thấy ân hận. Vừa rồi cô tới khu vườn hoa Di Tình để

thăm một người bạn, lúc quay về bất chợt nhìn thấy Hứa Thiếu Phong xuống xe cùng với một người phụ nữ trẻ, rồi họ cùng nhau đi vào thang máy

nữa. Cô lấy làm lạ, chẳng lẽ Hứa Thiếu Phong lại có nhân tình bên ngoài

sao? Không nghĩ ngợi lâu cô gọi ngay điện thoại cho Lâm Như, vốn chỉ

định nhắc nhở chị đừng để người khác tung hoành trong khi đó mình lại

chẳng biết gì. Không ngờ gọi điện thoại, nghe chị dặn dò giữ kín chuyện

lại thấy hối hận, chẳng kịp nghĩ ngợi, lái xe về đến gần nhà rồi cô liền vội vàng quay đầu xe lao tới nhà Lâm Như vì sợ bà chị làm bừa.



Hồ Tiểu Dương ngồi xuống rồi mới hỏi: “Chị định thế nào?”



Lâm Như lấp lửng: “Cái gì mà định thế nào?”



Hồ Tiểu Dương nói: “Chị đừng đánh trống lảng nữa, nhìn mặt chị là biết ngay rồi, còn giả bộ trước mặt em làm gì chứ?”



Lời nói của Hồ Tiểu Dương đánh trúng nỗi đau của Lâm Như, cô thở dài than vãn: “Gặp chuyện thế này, chị phải làm sao đây?”



Hồ Tiểu Dương châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: “Em cho chị vài phương án để chị tham khảo nhé”.



Lâm Như nói: “Em hút thuốc ít đi có được không? Đàn bà con gái gì mà khắp người toàn mùi thuốc lá, chẳng dễ coi chút nào”.


cái, vỗ vỗ tay lên miệng: “Được rồi, không nói nữa, mệt quá đi mất, em

phải về ngủ đây, chị cũng đi ngủ sớm đi, đừng để bụng mấy chuyện đó làm

gì”.



Lâm Như miệng thì nói thế nhưng trong lòng đã thấy dễ chịu

hơn nhiều, liền nói: “Muộn thế này còn về làm gì? Thôi ngủ lại đây chị

em mình nói chuyện”.



Hồ Tiểu Dương nói: “Không được, không được,

em phải về, nhỡ A Xán mà gọi điện về nhà kiểm tra không thấy lại nghĩ em qua đêm lung tung bên ngoài, không chừng vì chuyện này mà lại ầm ĩ cả

lên”.



Lâm Như thấy thế, cũng không tiện giữ lại, liền nói: “Lái xe từ từ thôi, đi cẩn thận nhé”.



Hồ Tiểu Dương trề môi ra: “Biết rồi. Bye…”. Hồ Tiểu Dương chưa kịp dứt

tiếng chào thì nghe thấy còi báo động bên ngoài vang lên. Cả hai người

nín thở lắng nghe, âm thanh càng lúc càng to nhưng không thể phân biệt

được là tiếng còi của xe cảnh sát hay tiếng còi xe cấp cứu.



Hồ Tiểu Dương nói: “Chuyện gì thế nhỉ?”, rồi chạy ra cửa sổ nhìn xuống.



Lâm Như cũng nhìn ra, xem xét một hồi rồi nói: “Hình như là xe chữa cháy”.



Hồ Tiểu Dương nói: “Chắc chắn là có cháy ở đâu rồi”.



Hai người lại ngó ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy khói xám bốc lên ở

phía xa xa phủ kín cả một góc trời, còi xe cứu hỏa không ngừng hú lên

inh ỏi, đèn xe nhấp nháy chạy về hướng có đám cháy…



Lâm Như nói: “Cháy ở đâu thế nhỉ?”



Hồ Tiểu Dương nói: “Hình như là ở phía tòa nhà phát hành báo Nam Quan. Được rồi, muốn cháy ở đâu thì cháy, em về đây”.



“Vậy em về nhé, đi đường cẩn thận”.