Vợ Quan
Chương 4 : Truy tìm hồ ly tinh (4)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Lâm Như không thể ngờ rằng con hồ ly tinh đó đang ở ngay trước mặt cô,
chính là Tiểu Trần, huấn luyện viên yoga mà cô vô cùng ngưỡng mộ.
Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Như vừa súc miệng xong thì chuông điện thoại reo.
Cô đoán chắc chắn là điện thoại của Hồ Tiểu Dương, hay là con bé này lại
phát hiện được điều gì mới nên báo tin cho cô chăng? Cô vội vàng nhấc
điện thoại, không ngờ là Đào Nhiên. Giờ cô mới sực nhớ ra là hôm nay có
hẹn đi tập yoga với Đào Nhiên, nhiều việc phải nghĩ ngợi quá nên quên
khuấy đi mất. Đào Nhiên nói 10 phút nữa sẽ tới đón, bảo cô cứ xuống nhà
đợi. Cô định không đi nữa vì cả đêm qua chẳng chợp mắt được, mặt mũi phờ phạc, người cũng chẳng thấy dễ chịu chút nào, còn tập yoga gì nữa.
Nhưng lại nghĩ Đào Nhiên nhiệt tình thế, không tiện từ chối nên đành
phải đi, thế là cô vội vàng thay bộ đồ thể thao, đi giày tập xuống nhà.
Đào Nhiên là vợ của Vương Chính Tài. Vương Chính Tài là Chánh văn phòng
dưới quyền Hứa Thiếu Phong, mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới ở cơ
quan kéo đến tận gia đình và biến thành quan hệ đẳng cấp giữa các bà vợ. Chồng quý vợ vinh, đây là quan niệm truyền thống vốn đã tồn tại rất lâu đời ở Trung Quốc, được thiên biến vạn hóa và truyền từ thế hệ này sang
thế hệ khác, địa vị cao thấp của người chồng có ảnh hưởng, quyết định
tới địa vị và mức độ được tôn trọng của các bà vợ. Phu nhân Chánh văn
phòng thấy mình thấp bé so với phu nhân Cục trưởng, phu nhân Cục trưởng
lại thấy mình thấp bé so với phu nhân Thị trưởng. Nếu không ở cùng một
thành phố, một đơn vị thì không nói làm gì, nếu ở cùng một thành phố,
một đơn vị thì mối quan hệ giữa các phu nhân với nhau tuyệt đối không
được lơ là. Nếu bạn lơ là mối quan hệ này, nhẹ thì người ta sẽ cười bạn, nói bạn không biết phép tắc, nặng thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và
tiền đồ của chồng bạn. Vấn đề tế nhị này chỉ có những người trong cuộc
mới rõ hơn ai hết.
Lâm Như biết rất rõ sở dĩ Đào Nhiên quan tâm
và kính trọng mình như vậy chẳng phải vì cô có sức hấp dẫn gì mà chủ yếu là bởi cô là phu nhân Cục trưởng Hứa Thiếu Phong, nếu cô không phải phu nhân Cục trưởng hay Vương Chính Tài không dưới quyền Hứa Thiếu Phong,
Đào Nhiên cũng chẳng tốt với cô đến thế. Đào Nhiên đối tốt với cô rất
nhiều thứ, cô ta không chỉ thường xuyên tới chuyện trò với cô, đi dạo
cùng cô, đánh mạt chược cùng cô mà còn kéo cô tới thẩm mỹ viện, đi tập
yoga. Khi phát hiện ra cô rất thích yoga, Đào Nhiên liền âm thầm đăng ký hai thẻ hội viên yoga, một thẻ đưa cho Lâm Như, một thẻ giữ lại cho
mình để hộ tống Lâm Như. Biết một chiếc thẻ như thế phải tới một, hai
nghìn tệ, Lâm Như đòi trả tiền thẻ, cô ta vội vàng nói: "Chị Lâm, đây là tấm lòng của em, chị trả tiền thế này chẳng phải là không nể mặt em hay sao? Hơn nữa, thẻ này không phải em bỏ tiền ra mua mà là do người ta
tặng, sao em lấy tiền của chị được chứ?". Lâm Như đành giả như cái thẻ
đó do người ta tặng Đào Nhiên, nhận một cách rất tự nhiên. Lâm Như đã
tham gia luyện tập vài buổi, cảm thấy rất tốt, cô cảm nhận được rõ ràng
cơ thể mình săn chắc lại, đi lại cũng nhanh nhẹn hơn trước nhiều.
Lâm Như vừa ra tới cửa tòa nhà đã nhìn thấy từ xa một chiếc xe màu đen đang đỗ dưới vỉa hè, kính xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt xinh đẹp ngó ra
cười với cô rạng rỡ. Cửa xe mở, một người phụ nữ xinh xắn bước ra, giơ
tay vẫy vẫy. Người đó chính là Đào Nhiên. Lâm Như chợt nghĩ, cô ta vẫn
còn trẻ, xinh đẹp, năng động và thật hoạt bát, nếu mình lại được quay về tuổi trẻ như Đào Nhiên thì tốt biết bao. Đào Nhiên năm nay 32 tuổi, nhỏ hơn Lâm Như đúng 10 tuổi. Người phụ nữ ở độ tuổi này là thời kỳ đỉnh
cao nhất, cô nghĩ lại mình 10 năm trước, một mình dạo bước trên phố cũng có không ít ánh mắt quay lại nhìn.
Lâm Như còn chưa bước lại
gần, Đào Nhiên đã chào: “Chị Lâm, chị mặc bộ đồ thể thao này nhìn trẻ
trung quá, nhìn từ xa giống hệt một thiếu nữ”.
Lâm Như nghe thế,
chợt thấy lòng ấm lại, cười nói: “Đâu có, già rồi, chị mà được trẻ
trung, xinh xắn như em thì tốt biết bao”. Cô biết rõ Đào Nhiên muốn lấy
lòng mình nên nói thế, nhưng nghe vẫn thấy dễ chịu nên vui vẻ tiếp nhận. Xem ra, không chỉ các cán bộ lãnh đạo mới thích được tâng bốc, người
bình thường cũng chẳng kém gì. Tâng bốc vẫn tốt hơn nhiều so với việc
phải hạ mình, nếu không tâng bốc quá đà làm người ta khó chịu thì chẳng
có gì mà không vui cả.
Đào Nhiên nói: “Chị Lâm, chị đừng khiêm
tốn thế, ngày trước ở độ tuổi của em chị còn xinh đẹp hơn nhiều ấy chứ.
Bọn họ nói với nhau như thế rồi cùng bước ra khỏi câu lạc bộ, vào bãi đậu xe.
Từ xa Trần Tư Tư đã trông thấy chiếc ô tô con màu đỏ đun của mình nhìn nổi bật như một đám lửa nhỏ, nhìn rất bắt mắt. Cô thích màu đỏ đun, đó là
màu sắc rất có sức lôi cuốn, luôn khiến người khác cảm thấy tràn trề sức sống và sự năng động. Sau khi chia tay, Lâm Như và Đào Nhiên rẽ vào một bên, còn Trần Tư Tư đi thẳng tới chiếc xe màu đỏ đun của mình, trước
khi mở cửa bước vào vẫn ngoái đầu nhìn lại hai người kia, thấy họ cũng
đang nhìn mình, cả hai bên cùng cười với nhau, giơ tay vẫy. Cô lên xe
mới nhìn thấy hai người cùng bước lên một chiếc xe màu đen.
Trần
Tư Tư khởi động xe, tự nhiên có cảm giác chị Lâm này nhìn quen quen, mà
không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu rồi. Có một số người, một số việc là
vậy, có thể mình chưa từng gặp hay chưa từng trải qua nhưng lại có cảm
giác hình như đã thấy ở đâu đó, đấy có phải là duyên phận từ kiếp trước
như người ta vẫn thường nói không nhỉ? Không nghĩ ra thì thôi không nghĩ tới nữa, Trần Tư Tư quay vô lăng, xe đi lên đường Tình Nhân. Đó là một
thắng cảnh đẹp của thành phố Hải Tân, con đường như một chuỗi ngọc vòng
quanh bờ biển luôn khiến người ta có cảm giác thật lãng mạn, bay bổng.
Mỗi lần Tư Tư tự lái chiếc xe yêu thích của mình lướt đi trên con đường
này, trong lòng đều cảm thấy vô cùng dễ chịu, một cảm giác thật tuyệt
vời ùa về trong cô. Cô cảm thấy tất cả những điều tốt đẹp này đều do Hứa Thiếu Phong mang đến cho cô. Nếu không quen biết Hứa Thiếu Phong, không chừng giờ này cô còn đang phải chen chúc trên xe buýt, làm gì có chiếc
xe riêng đẹp thế này.
Đường tắt của đời người là gì? Cô cảm thấy
tìm được một người đàn ông có quyền lực làm chỗ dựa cho mình chính là
con đường tắt hiệu quả nhất, chẳng phải khổ sở làm việc, chẳng phải tích lũy hàng mấy chục năm, chỉ cần bước một bước là đã tới được một cuộc
sống mơ ước, cuộc sống mà người khác có vất vả hàng mấy chục năm cũng
không có được.
Xe rẽ vào một khúc cua, từ xa đã nhìn thấy một ốc
đảo tuyệt đẹp nhô lên từ phía biển như trong truyện cổ tích. Nhà Trần Tư Tư ở khu hoa viên Di Tình đó, tuy cách xa khu trung tâm thành phố náo
nhiệt nhưng bù lại nơi đây tuyệt đối yên tĩnh, dễ chịu. Hứa Thiếu Phong
cũng rất thích sự yên tĩnh êm đềm, lại dễ tránh ánh mắt nhòm ngó của nơi này, nó khiến thế giới riêng của hai người càng trở nên tuyệt vời hơn
bao giờ hết. Đêm qua, cô cùng Hứa Thiếu Phong quay cuồng ân ái tới mấy
lần, tới mức Hứa Thiếu Phong cạn kiệt sinh lực cô mới buông tha.
Sáng nay trở dậy, thấy Hứa Thiếu Phong vẫn chìm trong giấc ngủ, cô chợt thấy ân hận, cảm thấy mình đã quá tham lam, chẳng may anh ấy có chuyện gì
thì biết làm thế nào? Nghĩ thế, cô đi nấu bữa sáng cho anh, còn mình
chẳng kịp ăn gì vội vàng tới lớp, không ngờ vẫn bị muộn mấy phút. Cô
nghĩ, trưa nay phải nấu canh dưỡng sinh để bồi bổ cho anh ấy.
Cô
nhanh chóng đánh xe vào bãi đậu, nghĩ nhất định Hứa Thiếu Phong vẫn còn ở nhà, không chừng còn chưa thèm dậy. Cô nhẹ nhàng mở cửa, định hù dọa
cho anh ta một trận. Cô thích làm mấy trò trẻ con đó, có lúc Hứa Thiếu
Phong gọi điện báo sẽ đến, cô còn cố tình trốn đi, nhân lúc Hứa Thiếu
Phong không để ý mới đột ngột xuất hiện hù anh một tiếng, rồi thích thú
nhìn bộ dạng giật mình mãi mới định thần lại được của anh. Lần này, cô
nhẹ nhàng vào nhà, lại muốn hù dọa anh một trận chơi, vậy mà khi bước
vào, cô lại chẳng thấy anh đâu. Nghĩ là anh trốn đâu đó, cô đóng cửa lại đi tìm, vừa tìm, vừa tự lẩm bẩm, em cho anh trốn, em thấy anh rồi nhé,
còn không mau ra đây đi. Có lúc, Hứa Thiếu Phong cũng học cách hù dọa
người của cô và khiến cô phải hét lên thất thanh vì sợ. Đang vừa tự nói
một mình, vừa tìm Hứa Thiếu Phong, cô liền nhìn thấy một tờ giấy nhắn do Hứa Thiếu Phong để lại trên bàn, chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ:
Tư Tư:
Cơ quan có việc, anh phải quay về gấp.
Thiếu Phong
Tay cầm tờ giấy, cô lẳng lặng ngồi xuống, miệng lẩm bẩm: cơ quan có việc, có việc gì chứ?