Vợ Quan

Chương 33 : Ai cũng muốn thể hiện mình (4)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Mong ngày mong đêm, buổi chiều ngày hôm sau, cuối cùng Trần Tư Tư cũng gặp được Mã Được Được.



Mã Được Được đi thuyền từ Thâm Quyến, đến thành phố Hải Tân này mất đúng

một tiếng. Sau khi xuống thuyền, xe của Tư Tư đã đậu sát bên cạnh cô.

Hai người trông giống hai chú chim nhỏ vừa gặp nhau đã nói chuyện ríu ra ríu rít, họ lên xe đến một quán cà phê gần đó.



Sau khi ngồi

xuống bàn, Được Được mới đi vào vấn đề chính: “Tư Tư, cậu nói thật cho

tớ biết, vấn đề vị quan chức đó gặp phải có lớn không? Trong vụ hỏa hoạn đó ông ta có sai sót gì không? Nếu là vấn đề lớn liên quan đến kinh tế

và chính trị, có lẽ tớ cũng không thể giúp gì được”.



Trần Tư Tư

nói: “Không có. Anh ấy chỉ bị trách nhiệm liên đới, là cấp dưới của anh

ấy cho người khác thuê bất động sản văn phòng, do quản lý không chặt dẫn đến hỏa hoạn, nếu không có người bị chết thì anh ấy không đến nỗi phải

chịu trách nhiệm như vậy”.



Được Được cười nói: “Không phải cậu

vừa nói dối tớ sao? Nếu không làm chết người thì đã không phải là sự cố

lớn. Còn nữa, tớ muốn hỏi cậu, cậu đã nắm chắc ông ấy chưa?"



Trần Tư Tư nói: “Chuyện đó cậu hỏi làm gì?”



“Tớ nhất định phải hỏi cho rõ, chúng ta hao tâm tổn sức giúp đỡ ông ấy, kết quả ông ấy vẫn là chồng của người ta, cậu không giành được, không phải

là khiến cậu mang cục tức trong người sao?"



Trần Tư Tư nói: “Bây giờ còn chưa chắc chắn, có điều, tớ đã mang trong mình đứa con của anh ấy rồi”.



Được Được giật mình hoảng hốt: “Gì cơ? Cậu có con với ông ta rồi, ông ta bây giờ còn chưa ly hôn, cậu đã vội vã có con với ông ấy rồi?”



Trần

Tư Tư không biết giải thích thế nào cho cô ấy hiểu, đành thôi không giải thích nữa, liền nói: “Anh ấy vốn dĩ cũng định ly hôn, nhưng gặp sự cố

này làm sao bắt anh ấy ly hôn đây? Được Được, tớ cầu xin cậu, lần này

cậu đến, nhất định phải giúp tớ thuyết phục anh trai cậu nhẹ tay cho anh ấy một chút. Những việc thế này, nếu muốn truy cứu, không có tội cũng

có thể tìm ra, nếu không muốn điều tra, nói không có sẽ là không có. Đợi khi sự việc lắng xuống tớ sẽ cảm ơn cậu!”.



Được Được bật cười nói: “Tớ từ xa đến đây, làm không được việc thì không cảm ơn tớ phải không? Người gì thế không biết!”.



Trần Tư Tư nói: “Được rồi! Được rồi! Dù thế nào thì cậu cũng là người có lý, tối nay tớ sẽ tìm cho cậu một con vịt để cậu tha hồ có đôi”.





Được Được liền giơ tay lên phất vài cái: “Đúng là một chút đứng đắn cũng không có. Được rồi, không đùa với cậu nữa, hãy nói đến việc chính đi.

Trên đường tớ đã nghĩ kỹ rồi, tối nay chúng ta sẽ đi tìm anh trai tớ,

nếu anh ấy không có việc gì, chúng ta sẽ kéo anh ấy cùng đi ăn cơm, nói

chuyện”.



Tư Tư nói: “Được như thế thì tốt quá, nhưng tốt nhất bây giờ vẫn nên gọi điện cho anh ấy”.



Mã Được Được nói: “Không việc gì phải gấp. Vẫn còn một việc, cần phải làm

rõ. Tớ nói với anh tớ như thế nào, nói vị Cục trưởng đó là tình nhân của cậu hay là vị hôn phu?”.



Tư Tư lắc đầu nói: “Không được, tuyệt


Trần Tư Tư cũng nhân cơ hội đó nói xen vào: “Anh Mã! Em thật sự cầu xin anh, việc của anh họ em, nếu

anh truy cứu trách nhiệm của anh ấy chắc chắn cũng sẽ điều tra ra, còn

nếu không muốn truy cứu thì cũng không có chuyện người khác bắt anh phải truy cứu. Em và Được Được thân nhau như chị em cũng có nghĩa em là em

gái của anh, anh hãy cho em chút thể diện được không?”



Mã Trung Tân rót rượu, nâng ly lên nói: “Nào, chúng ta hãy cạn ly!”



Uống một ngụm rượu đầy, Mã Trung Tân mới nói: “Vốn dĩ, sự việc này đã có thể kết thúc rồi, không ngờ có người gửi cho chúng tôi một bức thư nặc

danh, đưa ra một số tình tiết, nói lãnh đạo Cục Văn hóa Truyền thông

Nghe nhìn có trách nhiệm liên đới. Vì vậy chúng tôi mới phải xuống Cục

điều tra, nói là có vấn đề, phải điều tra, cũng điều tra ra một chút

manh mối, nếu nói không có vấn đề, cũng coi như chẳng có gì cả. Các cô

đã nói giúp cho anh ta, thì tôi cũng phải nể mặt các cô rồi”.



Trần Tư Tư vui mừng nói: “Anh Mã! Thật là tốt quá! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!”



Được Được cũng vui mừng nâng ly lên: “Tư Tư cậu nên uống riêng với anh trai tớ một ly mới được”.



Tư Tư rót rượu vào ly, đứng dậy nói: “Nào! Em xin cạn với anh một ly. Một

là bày tỏ cảm ơn trước sự giúp đỡ của anh, hai là chính thức gọi anh một tiếng anh trai”.



Mã Trung Tân nói: “Được! Ly rượu này tôi nhất định phải uống”.



Uống xong ly rượu, Mã Trung Tân nói: “Những lời hôm nay chỉ nên ba chúng ta

biết mà thôi, không nên để lộ ra bên ngoài, Tỉnh ủy và chúng tôi đều

nhận được bức thư nặc danh đó, không điều tra cũng khó nói, làm như thế, hai ngày sau có thể rút. Lần này khiến Tư Tư phải tốn kém rồi, lần sau

cô lên tỉnh, tôi sẽ mời cô ăn cơm”.



Tư tư đang vui mừng, gặp

chuyện vui này cô lại càng vui hơn, liền nói: “Vậy lần sau lên tỉnh,

không uống rượu không được, ngoài ra còn phải đưa em đi chơi nữa, ai bảo anh là anh trai của em”.



Mã Trung Tân vui mừng nói: “Được! Được! Đi chơi! Anh sẽ tiếp đón em giống như với Được Được vậy”.



Sự việc như thế này, ai cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, ăn cơm xong, Tư Tư lại mời hai anh em họ đi hát karaoke, Mã Trung Tân nói: “Tôi không đi hát đâu,

bởi vì tôi đang làm nhiệm vụ, nếu để người khác nhìn thấy sẽ không hay

chút nào, người hiểu biết thì còn nghĩ các cô là em gái tôi, chứ người

không biết lại nghĩ tôi có tính lăng nhăng”.



Mã Được Được nói: “Anh không đi thì bọn em đi vậy!”.



Mã Trung Tân liền cười nói: “Vậy các cô đi đi! Tôi thực sự không đi được, với lại tôi cũng mệt, phải về phòng nghỉ thôi”.



Cứ như thế, sau khi cáo từ Mã Trung Tân, họ liền đến vũ trường Tiền Hải Mã hát karaoke.



Trần Tư Tư liền nói với Được Được: “Được Được! Cảm ớn cậu nhé! Cậu đến là mọi việc đều thành công ngay”.



Được Được nói: “Cậu đừng quên tớ cũng họ Mã, đây gọi là mã đáo thành công!”.