Vợ Quan

Chương 35 : Ai cũng muốn thể hiện mình (6)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Cuối cùng, tảng đá lớn trong lòng Hứa Thiếu Phong cũng được cất. Có được kết cục đó cho dù có người viết đơn tố cáo, viết thư nặc danh cũng không

thể đối phó nổi với ông.



Đây đúng là một liều thuốc an

thần, Hứa Thiếu Phong có được liều thuốc này, coi như ông đã hồi phục

lại được cảm giác tự tin vốn có trước đây, liền nhiệt tình chào hỏi

những người cấp dưới của ông.



Lúc mở cửa phòng làm việc, Hứa

Thiếu Phong nhìn thấy ở phía xa cầu thang, Trương Minh Hoa cũng đang mở

cửa, bất giác trong lòng nảy sinh cảm giác thù hận, ông thầm nghĩ, đợi

sau này ổn định rồi, nhất định sẽ tìm cách làm cho hắn phải trở về đúng

chỗ hắn đã đến.



Có nhiều việc đều như thế, khi gặp chuyện không

may, ai cũng trốn tránh bạn, khi gặp được chuyện vui, ai cũng muốn đến

bên bạn. Hơn 10 giờ sáng, Chung Học Văn gọi điện đến, Thiếu Phong nhận

điện nói: “Chào Phó Thị trưởng”.



Chung Học Văn nói: “Thiếu Phong

à, tôi báo cho cậu một tin vui, sáng nay tôi đã trao đổi với đồng chí Mã Trung Tân, tôi nói Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn chúng ta làm việc rất chu đáo, những việc nên xử lý thì đã xử lý rồi, không nên truy cứu

trách nhiệm chúng ta nữa, còn đối với chuyện bức thư nặc danh, tôi thấy

cơ sở thực tế không đủ căn cứ, không nên vì nó mà hao tổn thời gian và

sức lực nữa. Mã Trung Tân nghe xong kiến nghị của tôi cũng tỏ ý đồng

tình, như thế thật là tốt, tảng đá lớn trong đầu tôi cuối cùng cũng được phá bỏ. Thiếu Phong, là một lãnh đạo văn hóa địa phương, bất luận là từ góc độ tư tưởng tình cảm hay là yêu cầu công việc, ai mà chẳng yêu quý

bảo vệ cấp dưới của mình, sự việc này đã qua đi rồi, tôi chỉ nói với cậu một điều, cậu không được kể cho người khác biết, hai ngày nữa Tổ Điều

tra Sự cố tỉnh sẽ rút quân khỏi Cục chúng ta, cậu cũng không phải chịu

bất cứ trách nhiệm nào nữa, những việc gì cậu muốn nhận về mình thì cứ

thế mà nhận”.



Hứa Thiếu Phong nghe xong những câu nói đó, trong

lòng cười thầm. Nếu như tối qua ông ấy nói những lời này với anh, chắc

chắn anh sẽ rất cảm kích, chắc chắn anh sẽ cho rằng, Phó Thị trưởng

Chung đã giúp ông rất nhiều trong vụ này. Tuy nhiên khi biết rõ toàn bộ

chân tướng sự việc, Hứa Thiếu Phong mới thấy được vẻ giả tạo của ông ấy. Tuy nhiên anh vẫn không thể cười, anh vẫn phải giữ vẻ mặt nghiêm túc

thành kính nghe ông ấy nói, đợi Chung Học Văn nói xong anh mới nói: “Cảm ơn Phó Thị trưởng Chung đã quan tâm và yêu quý đối với các nhân viên

cấp dưới như chúng tôi. Nói thực lòng, có một người Phó Thị trưởng tốt

như anh là một niềm vinh hạnh lớn cho những người cấp dưới chúng em. Xin anh cứ yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức gánh vác công việc, làm tốt mọi

công việc được giao, không phụ tấm lòng mà anh đã dành cho em!”.


Chính Tài cười một tiếng nói: “Tôi biết rồi!”



Hai ngày sau, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh đúng là rời khỏi Cục Văn hóa Truyền

thông Nghe nhìn. Lúc sắp sửa đi, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh lại mở một cuộc

họp chuyên đề, do đồng chí Mã Trung Tân thay mặt Tổ Điều tra Sự cố tỉnh

tuyên bố kết quả điều tra lần này đối với Cục Văn hóa Truyền thông Nghe

nhìn: “Đối với việc quản lý và giám sát các cán bộ trong quá trình làm

việc, Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn vẫn chưa làm tròn trách nhiệm.

Mặc dù vụ hỏa hoạn lần này nghiêm trọng, nhưng Cục Văn hóa Truyền thông

Nghe nhìn cũng đã chịu trách nhiệm chủ yếu. Sự cố xảy ra, Cục Văn hóa

Truyền thông Nghe nhìn đã đưa ra những biện pháp khắc phục rất tích cực, phối hợp với Thành ủy làm được không ít việc, một mặt là chu cấp tiền

mai táng cho người nhà có nạn nhân tử vong, tiền viện phí cho những

người bị thương trong vụ hỏa hoạn, động viên tinh thần những gia đình có người bị thương, bị thiệt mạng, mặt khác còn tiến hành tự điều tra tự

kiểm điểm, nghiêm túc xử lý những trường hợp có liên can, nhằm duy trì

đoàn kết toàn đơn vị, giảm bớt thiệt hại không đáng có…”.



Cuối

cùng, tảng đá lớn trong lòng Hứa Thiếu Phong cũng được cất. Có được kết

cục đó cho dù có người viết đơn tố cáo, viết thư nặc danh cũng không thể đối phó nổi với ông.



Hứa Thiếu Phong thở một hơi dài, trút bỏ

hết tất cả những phiền muộn lo lắng trước đây. Trận hỏa hoạn này đã cho

ông học được không ít bài học kinh nghiệm, cũng khiến ông quen được

không ít người, khiến ông cảm động nhất vẫn là hai người phụ nữ bên cạnh ông, nếu họ không nhiệt tình giúp đỡ ông thì không biết kết quả bây giờ sẽ ra sao nữa.



Sau này, kết quả một số chuyện đều giống như lời

phỏng đoán của Thiếu Phong, một là sau khi hội nghị kết thúc, ông ấy mời một số người trong đó có Mã Trung Tân, Phó Thị trưởng Chung cùng nhau

ăn cơm, Mã Trung Tân liền vui vẻ nhận lời, hai là khi Vương Chính Tài

đến mời Trương Minh Hoa, ông ta nói nhà có khách đến chơi, không tham

gia được.



Tối hôm đó, sau khi tiếp đãi xong đoàn công tác xử lý

sự cố tỉnh, Vương Chính Tài nói với Hứa Thiếu Phong: “Anh đúng là thần

thánh, hai việc anh nói đều đúng cả”.



Hứa Thiếu Phong cười thầm, trong lòng bỗng nhiên thấy vui, cho rằng giác quan của bản thân cũng thật chính xác.