Vợ Quan
Chương 36 : Ai cũng muốn thể hiện mình (7)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Chuyện của Hứa Thiếu Phong đã lắng xuống, Lâm Như cũng thấy nhẹ nhõm trong người.
Mấy hôm nay, Lâm Như vì chuyện của Thiếu Phong mà lao tâm khổ tứ, một chút
vui vẻ cũng không có, cô thật sự lo lắng Hứa Thiếu Phong sẽ xảy ra
chuyện, điều đó không chỉ làm mất mặt cá nhân mà còn làm mất đi danh
tiếng vốn có bấy lâu nay của gia đình, khiến cô không thể ngẩng đầu lên
được, tệ hơn nó còn ảnh hưởng đến việc học tập và tiền đồ của con trai
cô. May mà ông trời đã cảm thương giúp đỡ, để gia đình cô có thể qua
được cửa ải này. Việc này vừa qua đi, không ngờ thần chiếu mệnh của cô
cũng đến, khiến cô rất vui mừng. Cô không hề tặng quà, không hề chạy
chọt, cũng không hề nịnh bợ lãnh đạo, chiếc mũ ô sa đó quả thật từ trên
trời đã rơi đúng vào chỗ cô.
Mặc dù nói chức Phó Chủ nhiệm đó
không phải là chức quan gì to tát, nhưng cũng là cấp lãnh đạo trong bệnh viện này, là vị trí không ít kẻ lao tâm khổ tứ muốn có cũng không có
được. Ngồi được vào vị trí đó, Lâm Như cảm thấy tâm trạng rất thoải mái. Thời gian trước, làm việc trong một phòng lớn có cả những nhân viên
khác, đến nghe điện thoại cũng không thuận tiện, bây giờ thì thật sự đã
tốt hơn nhiều rồi, một mình một phòng làm việc, rộng rãi thoải mái, tự
do tự tại. Điều khiến cô thích thú nhất đó là, những đồng nghiệp trước
đây với cô, bây giờ khi muốn vào phòng lại phải kính cẩn chào một tiếng
chị Lâm Như, sau đó mới bàn đến chuyện công việc. Lúc mới bắt đầu cô có
chút không quen, nhưng sau vài ngày lại thấy rất hãnh diện. Nhiều năm
qua, cô luôn cho rằng chỉ cần công việc thành công rồi, chức vụ đạt được rồi thì nhất định sẽ được mọi người tôn trọng, nhất định sẽ được cảm
nhận giá trị của cuộc sống. Cô biết rằng bản thân mình không làm được
lãnh đạo, cũng không nghĩ mình có thể làm lãnh đạo, bây giờ khi đã ngồi
vào vị trí này cô mới nhận ra, sự thực không phải như thế. Một bác sĩ
điều trị chính thì họ chỉ có quyền kê đơn bốc thuốc, nhưng một Phó Chủ
nhiệm khoa thì ngoài việc được quản lý những người kê đơn thuốc, còn
được ngồi riêng một phòng làm việc. Quyền lực là gì? Chính là sự hưởng
thụ và nắm giữ tiền tài, của cải. Quyền lực đúng là một thứ quý giá, có
nó hay không có nó là cả một sự khác biệt lớn, quyền to quyền bé hoàn
toàn không giống nhau, nó không chỉ đem lại cho người ta sự thỏa mãn và
hư vinh về mặt tinh thần mà nó còn có thể giúp người ta có được sự hưởng thụ về vật chất. Chẳng trách vì thế mà đàn ông luôn bất chấp tất cả để
tranh quyền đoạt chức, còn những người đàn bà khi không tranh giành được quyền lực thì cố giành bằng được người đàn ông có quyền lực về tay
mình.
Lâm Như biết rất rõ, tất cả những thứ vừa đến với cô đều là do câu nói của Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương, khiến cho lãnh đạo
Hồ Tiểu Dương nói:
“Không sai! Toàn là đàn bà với nhau, sao không biết gọi anh chàng đẹp
trai lần trước gặp đến để anh ta trả tiền”.
Lâm Như nói: “Anh chàng đẹp trai nào?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Chính là anh chàng mà lần trước chúng ta cùng A Xán ăn cơm đã gặp, xem chị lúc đó rất tình tứ, em cảm thấy chị và anh ta có
chút gì đó không bình thường”.
Mặt Lâm Như bỗng nhiên nóng lên:
“Cô nói nhảm cái gì vậy? Hơn nữa, ăn một bữa cơm đáng bao nhiêu tiền mà
phải mượn anh ta đến trả”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Em chỉ nói đùa thôi, xem chị kìa, mặt đỏ hết lên rồi”.
Lâm Như sờ lên má nói: “Nói điêu! Đỏ đâu mà đỏ”.
Hồ Tiểu Dương thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô liền cố ý đùa: “Chị, chị muốn gọi huấn luyện viên gì gì đó, thà rằng gọi cho bà Quyên Tú, như thế mối quan hệ giữa chị với bà ấy không phải tốt hơn sao?”
Lâm Như
đương nhiên cũng nghĩ mời Vu Quyên Tú, Lý Mai Hoa, nhưng nghĩ lại mời
những người đó đi với nhau thì hơi bất tiện, đông người quá cũng không
được. Quan trọng hơn, từ khi cô bị Vu Quyên Tú từ chối giúp đỡ, trong
lòng vẫn cảm thấy ngại, tuy nhiên cô không những thấy kính trọng mà còn
không thể tìm lý giận bà ấy, tóm lại đó là một thứ cảm xúc phức tạp, có
cảm nhận đó khiến cô không muốn kéo gần khoảng cách đó lại nữa. Cô cảm
thấy đó là một vòng quan hệ tăng tiến, mỗi khi giao tiếp với những người trong cái vòng quan hệ đó, bản thân cảm thấy nhỏ bé hơn nhiều, luôn
luôn phải khúm núm dè dặt đi phía sau bọn họ. Không giống bây giờ, cô là chị cả, nói chuyện tự do, chỉ có người khác để ý sắc mặt cô chứ không
có chuyện cô để ý sắc mặt của người khác, điều đó khiến cô thấy tự tin,
trong cảm giác được người khác tôn trọng, cô đã tìm được giá trị của cô
trong cuộc đời. Trong cuộc sống hiện thực, một người có thể giao tiếp
với những người ở tầng lớp khác nhưng trong đó vẫn có vòng quan hệ khiến cô cảm thấy khổ tâm, cái vòng đó vẫn thuộc về cô. Nghĩ như vậy, liền
nói với Hồ Tiểu Dương: “Thôi, tôi đã gọi cho Đào Nhiên rồi, cô ấy chắc
đã liên hệ với họ rồi, đợi lần sau có cơ hội thì mời bà ấy”.