Vợ Quan
Chương 46 : Đứng trước cám dỗ (7)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Mấy hôm nay trong đầu Lâm Như chỉ nghĩ đến một người, đó chính là Trần Tư Tư.
Cô không biết cái ả Trần Tư Tư rốt cuộc là người như thế nào. Là gái gọi,
hay là một công nhân viên chức trong một cơ quan. Nếu là một gái gọi thì tốt, cùng lắm thì cho cô ta một chút tiền, đuổi cô ta đi là xong. Nếu
cô ta làm việc ở một cơ quan, hoặc là một người phụ nữ đã có chồng thì
cũng dễ xử lý, cô ta ít nhất còn phải giữ chút sĩ diện, tìm cô ta nói
chuyện cũng không có gì to tát. Còn nếu là một người phụ nữ trẻ trung
xinh đẹp chưa chồng, ví như một quả phụ đã ly hôn, hay là trong quá
trình tiếp xúc với nhau họ nảy sinh tình cảm thì vấn đề lại trở nên khá
phức tạp. Người như Hứa Thiếu Phong, chính là vật báu mà bọn họ đang
kiếm tìm, khó khăn lắm họ mới săn được, làm sao có thể nhẹ nhàng buông
tay chứ?
Cho dù thế nào, cô vẫn muốn tìm cách tiếp cận Trần Tư
Tư. Cô vốn dĩ muốn nhờ Hồ Tiểu Dương nghĩ cách giùm, nhưng lại e Hồ Tiểu Dương lại làm vấn đề trở nên khó khăn hơn nữa. Lần trước, việc Hồ Tiểu
Dương thuê bảo vệ chặn xe của Hứa Thiếu Phong là khá mạo hiểm, bọn họ
cũng không biết lòng dạ của người bảo vệ đó như thế nào, nếu để người ta nói ra ngoài thì biết làm thế nào? May mà cô đến kịp thời, tự tay xé
hết tờ đăng ký mà Hứa Thiếu Phong đã viết, nếu không, chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng sao?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ
tới cô Hà, người đang làm việc ở một con phố ven biển. Cô Hà là bệnh
nhân trước đây của cô, vì dịch vú tăng lên quá nhiều do cô tiến hành
phẫu thuật, không lâu trước, cô Hà còn tới bệnh viện bảo cô kiểm tra lại cho. Cô Hà lại đúng là người quản lý khu hoa viên Di Tình, nếu nhờ cô
ấy việc này, cô có thể an tâm một chút. Nghĩ vậy nhưng cô lại ngập ngừng khi chuẩn bị gọi điện cho cô Hà. Lâm Như nghĩ gọi điện e là không ổn, ở đây tai vách mạch rừng, tốt nhất là trực tiếp đến phòng làm việc của cô Hà, nói hết mọi việc cho cô ấy nghe thì hợp lý hơn.
Cô xoay cổ
tay nhìn đồng hồ, đúng 5h chiều, còn nửa tiếng nữa là tới giờ tan ca.
Nếu đến phòng làm việc ở con phố ven biển, e rằng họ đã tan ca rồi.
Đúng lúc này, có người gọi cửa, cô nói mời vào, đó chính là Trần Chí Cương.
anh”.
Lâm Như đành phải gật đầu nói: “Được”.
Trần Chí
Cương đi rồi, cô cảm thấy hình như Trần Chí Cương hôm nay quả quyết hơn
lúc trước, thậm chí khi cô do dự không dám quyết thì anh ta đã quyết
định thay cô rồi.
Cô gọi điện cho Hứa Thiếu Phong, hỏi xem ông ấy tối có việc gì không, có thể cùng ăn bữa cơm với bạn học của cô không?
Hứa Thiếu Phong nói hôm nay ông ấy phải tiếp khách trên tỉnh, bảo hai
người cứ việc tự nhiên.
Đặt máy xuống, cô không khỏi không nhớ
đến con hồ ly Trần Tư Tư. Khách nào ở trên tỉnh? Ông ta lại tới chỗ con
hồ ly tinh kia hú hí chứ gì, nghĩ vậy, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Đến phòng thay đồ, vừa thay đồ, cô vừa nghĩ, hôm khác phải tìm cô Hà mới được, phải điều tra ra rốt cuộc Trần Tư Tư là người như thế nào?
Xuống đến cầu thang, Lâm Như nhìn thấy Trần Chí Cương đang đứng cạnh chiếc xe hơi màu sang trọng, áo sơ mi màu trắng bị gió thổi phấp phới làm tăng
thêm vẻ phong độ trong con người anh. Cô bỗng trở nên vui vẻ và tiến lại phía anh.
Trần Chí Cương mỉm cười với cô, lịch thiệp mở cửa xe
cho cô, khi cô đã yên vị, anh quay người ngồi vào vị trí vô-lăng nói:
“Chúng ta ra bờ biển nhé”.
Cô nói: “Thế nào cũng được”.
Xe đi ra khỏi cổng bệnh viện, tiến về phía đường bờ biển.