Vợ Quan

Chương 47 : Đứng trước cám dỗ (8)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Cuộc đời con người giống như tấm vé một chiều, chỉ có đi mà không trở lại,

cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước, mãi mãi không thể quay

đầu được.



Thường ngồi xe của Đào Nhiên và Hồ Tiểu Dương,

Lâm Như đã quen với mùi nước hoa phụ nữ trên xe, lên xe Trần Chí Cương,

cô cảm nhận được mùi hương của đàn ông, cô không thể hình dung ra được

một cách cụ thể, chỉ cảm thấy một cảm giác tươi mới tinh khiết tỏa ra từ mùi bạc hà thoang thoảng.



Trần Chí Cương bật nhạc. Bản violon

của Robert du dương bay bổng. Nghe những bản nhạc như thế này, tâm trạng cô dần trở nên vui vẻ.



“Dạo này anh còn bận chuyện công trình không?”, cô hỏi nhỏ một câu.



“Bây giờ đi vào guồng rồi, không còn bận như hồi mới bắt đầu nữa” - anh nói - “Thế còn em? Con trai ở nước ngoài vẫn ổn chứ?”



“Rất tốt” - cô nói - “Bây giờ hầu như gia đình nào cũng chỉ có mỗi một đứa con, làm gì cũng là vì nó”.



“Bố mẹ nào chẳng vì con cái, con trai em tốt thế là vui rồi. Con gái anh

được mẹ nó cưng chiều làm hỏng, cả ngày chỉ biết ăn diện, ganh đua thời

trang với những đứa con gái khác, di động của nó phải là loại xịn nhất,

quần áo mua về mặc được lần đầu, nếu có ai nói là không đẹp thì vứt ngay đi không bao giờ mặc đến lần thứ hai. Đúng là hết cách với con bé.

Không biết rồi sau này ai dám lấy nó”.



Lâm Như nghe xong cười ha

ha nói: “Con gái tự có duyên con gái, những người làm cha mẹ, chỉ cần

tận tâm, đoạn đường sau này vẫn là chúng nó đi”.



Trần Chí Cương

nói: “Đôi khi anh nghĩ, tình cảm của con người dường như có xu hướng

nghĩ về thời sau, đợi đến khi con cái trưởng thành, làm cha làm mẹ rồi

sẽ hiểu được tấm lòng của chúng ta. Cũng vậy, đến bây giờ chúng ta mới

có thể hiểu sâu xa những gì mà cha mẹ dành cho mình”.



Lâm Như

nghe xong, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì Trần Chí Cương có thể nói

ra những lời sâu sắc đến như thế này, bèn khen một cách thật lòng nói:

“Thật không ngờ, anh lại có suy nghĩ sâu sắc đến vậy”.



Trần Chí

Cương khiêm tốn: “Đâu có, những thứ này đều là nghiên cứu của những nhà

khoa học xã hội, anh chỉ có một số cảm nghĩ thêm vào thôi. Nói đi nói

lại, nghĩ nhiều nhất vẫn là vấn đề công trình”.



Mải chuyện trò,

chiếc xe đã đưa họ tới đảo Dã Hồ, đây cũng chính là nơi họ không hẹn mà
kiếm việc làm thêm để trang trải cho việc học tập, một tháng cũng có thể kiếm được 300, 400 đô, coi như là tiền tiêu vặt hàng ngày”.



Trần Chí Cương nói: “Khó có được đứa con hiểu biết như thế, không tồi chút nào!”



Nói rồi, anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên mặt bàn rồi đẩy về

phía Lâm Như nói: “Cháu ra nước ngoài du học, người làm chú này cũng

không thể khoanh tay đứng nhìn, đây là một chút thành ý của anh, em hãy

nhận lấy”.



Lâm Như trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, bèn đẩy tấm thẻ ngân hàng lại rồi nói: “Chí Cương, cảm ơn anh, thật sự vô cùng cảm

ơn thành ý của anh. Nhưng giờ vợ chồng em vẫn chu cấp được, đợi khi nào

thật sự gặp khó khăn, đến lúc thực sự cần giúp, lúc đó em sẽ đến tìm

anh”.



Trần Chí Cương lại từ từ đẩy tấm thẻ qua nói: “Không phải

là vì em không chu cấp nổi mà anh đưa, gia đình nhà Cục trưởng Cục thì

thiếu gì tiền, đây chỉ là một chút tâm ý của người tiền bối đối với hậu

bối mà thôi. Tiền trong thẻ không nhiều, chỉ có 40 nghìn đô, mật mã là

ngày sinh của em”.



Lâm Như ngạc nhiên nói: “Là sinh nhật em? Anh còn nhớ sao?”



Trần Chí Cương gật đầu nói: “Nhớ chứ! Ngày 21 tháng 10. Đúng không?”



Trái tim Lâm Như lại dâng lên một sự ấm áp, cô xúc động nói: “Chí Cương,

không ngờ anh còn nhớ ngày sinh của em, thật lòng em vô cùng cảm động,

cũng rất cảm ơn anh. Nhưng mà, xin anh đừng làm khó em, bởi vì nhận sự

biếu tặng của người khác là có giới hạn, vượt qua giới hạn đó, trong

lòng em sẽ không thấy vui, ngược lại còn thấy áp lực, xin anh hiểu cho

em”, nói rồi, lại đẩy tấm thẻ ngân hàng về phía Trần Chí Cương.



Trần Chí Cương cười ha ha nói: “Đã như vậy thì anh cũng không làm người bạn

cũ của anh khó xử nữa. Nhưng sau này khi cần dùng đến, em phải nói nhé.

Bởi vì anh ngoài là bạn học cũ ra, anh còn vì… mật mã là ngày sinh của

em”.



Lâm Như nói: “Vâng. Nếu thực sự có vấn đề gì khó khăn, em nhất định sẽ nhờ anh giúp”.



Sau khi nhìn thấy Trần Chí Cương cất tấm thẻ ngân hàng vào trong túi, Lâm

Như nghĩ, liệu anh ấy có thật sự là cho Đông Đông, hay là còn có ý đồ

khác? Nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa, anh ấy có thể dùng chính ngày

sinh nhật của mình làm mật mã, chỉ điều đó thôi đã đủ khiến cho cô cảm

động rồi, cô thấy đời này kiếp này có được người bạn khác giới như thế,

đúng là cái duyên trong cả cuộc đời cô.