Vợ Quan

Chương 58 : Đứng trước cám dỗ (19)

Ngày đăng: 09:12 18/04/20


Sau khi chia tay, Lâm Như vội vội vàng vàng trở về nhà, cô chỉ sợ Hứa Thiếu Phong đã về tới nhà, mà cô còn chưa về thì thật không hay.



Trần Chí Cương nói: “Lâm Như, em nghe anh nói, anh được biết dự án này là

thuộc sự quản lý của Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, cũng chính là

nằm trong tay chồng em. Nếu như dự án này rơi vào tay, thì có ai mà

không làm chứ? Thà để Trần Chí Cương anh làm còn hơn là để rơi vào tay

của Trương Tam, Lý Tư gì gì đó, nếu có tiền thì chúng ta cùng hưởng, em

nói có phải không nào? Chí ít thì chúng ta cũng là bạn học cũ, anh sẽ

không lừa em đâu. Chỉ cần dự án này tới tay anh, Lâm Như, anh có thể bảo đảm với em là học phí của con trai em đang học ở bên nước ngoài sẽ chỉ

là chuyện nhỏ, bao gồm cả chi phí sinh hoạt khi theo học nghiên cứu sinh nữa, em sẽ không phải bận tâm nữa, tất cả đều do công ty anh chi trả.

Người khác nói em có thể không tin, con người anh không phải em không

hiểu, đã nói được ắt sẽ làm được”.



Lâm Như nghe xong, trong lòng

cũng cảm thấy phấn khởi, đặc biệt là khi nhắc tới tiền sinh hoạt và học

phí cho con trai đi du học và nghiên cứu sinh bên nước ngoài, cô không

thể không suy nghĩ, nếu chỉ dựa vào đồng lương của hai vợ chồng thì mãi

mãi sẽ không thể đủ, dựa vào quyền hạn của Hứa Thiếu Phong kiếm chút hoa hồng này cũng là điều tất yếu.



Nhưng, một dự án lớn như vậy ai

cũng để mắt tới, liệu riêng Hứa Thiếu Phong nói có được không, cũng rất

khó nói, vì thế, cô vẫn không thể trả lời Trần Chí Cương ngay được, liền nói: “Chí Cương, nghe anh nói, dù em có giúp được anh, thì chuyện học

hành của con trai em cũng không thể để công ty anh phải chịu trách nhiệm được, để em về hỏi Hứa Thiếu Phong xem sao, nếu có thể giúp được nhất

định em sẽ giúp”.



Trần Chí Cương nói: “Lâm Như, vấn đề ở đây

không phải có giúp được hay không, mà là phải nghĩ cách lấy dự án đó về

tay mình. Em nghĩ xem, tranh thủ khi Hứa Thiếu Phong còn đang đương chức đương quyền, không tranh thủ mà kiếm thêm một ít, đợi tới lúc ông ta về hưu, em có hối hận cũng không kịp nữa đâu. Em lấy dự án đó về tay, anh

sẽ trích cho em 5% tới 7% hoa hồng, em thử tính xem, dự án gần một trăm

hai mươi triệu, em sẽ được bao nhiêu? Nếu một dự án lớn như vậy mà để

người khác lấy mất, thứ nhất là họ sẽ không thể trả cho em tiền hoa hồng nhiều như vậy, thứ hai là họ có trả cho em, thì em chưa chắc đã dám

nhận. Chúng ta đã là bạn nhiều năm rồi, em nên tin anh. Hơn nữa, phần

trăm hoa hồng đó là hoàn toàn hợp pháp, cơ bản không ảnh hưởng tới tiền

đồ và danh tiếng của Hứa Thiếu Phong, cũng không làm tổn hại tới hình

tượng của em. Em cũng không phải khách khí với anh, đây là quy luật

ngành nghề mà, hợp tác hai bên cùng có lợi, tuyệt đối không phải là bố

thí. Nếu trong lúc này em cần lo cho ai nữa, em cứ nói, công ty anh cũng sẽ chi trả”.



Lâm Như hoàn toàn bị những lời nói của Chí Cương
người một lát rồi nói: "Anh ta muốn tham gia cũng không có gì nhưng quan trọng là một công trình lớn như thế này chắc chắn sẽ có nhiều đơn vị

cùng tham gia dự thầu, tôi chỉ e rằng anh ta không cạnh tranh nổi với

các công ty khác".



Lâm Như nói: "Nhưng nếu anh ngầm giúp không

phải là sẽ thắng thầu sao? Hơn nữa công trình không phải giao cho ai là

giao, giao cho một người thân thiết, đáng tin tóm lại cũng không có gì

là xấu cả".



Hứa Thiếu Phong không biết nên làm thế nào, vừa mới

đồng ý giao cho bồ nhí nay lại phải đối phó với vợ, hai người cùng chung lợi ích lại khiến họ giống nhau như vậy. Ông nghĩ một lúc rồi nói:

"Chính quyền thành phố cũng vừa mới phê chuẩn chứ chưa biết sẽ gọi thầu

như thế nào, tôi sẽ ghi nhớ rồi đến lúc đó sẽ dốc sức giúp đỡ".



Lâm Như: "Ông hãy nghĩ đến con của ông một chút, có cơ hội mà để vụt mất sau này sẽ hối hận đó".



Hứa Thiếu Phong trong lòng bỗng bị câu nói đó làm bừng tỉnh, lời nói của

Lâm Như rất dịu dàng nhưng trong đó lại ẩn chứa điều muốn nói với ông,

công trình này bà ấy đã quyết định rồi. Đúng vậy, có những cơ hội làm

vụt mất thì không thể nào có lại được, chuyện học hành của con cái từ

trước đến nay ông vốn không phải bận tâm, lo nghĩ, ông không thể không

suy nghĩ kỹ. Nếu như công trình giao cho Lâm Như vậy còn về phía Trần Tư Tư thì phải sắp xếp thế nào cho công bằng đây?



Thật là làm khó

ông quá, chỉ một công trình mà có hai người tranh đấu, rốt cuộc nên giao cho ai? Ông bỗng nghĩ đến điều xấu hơn, cùng lắm sẽ gọi hai người đến

rút thăm là xong, ai rút được là của người đó. Nghĩ như vậy ông thấy

thật nực cười liền cười nhạt một cái, nói một cách mơ hồ: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của lãnh đạo".



Lâm Như cũng cười nói: "Ông đừng có trên miệng thì nói những lời dễ nghe còn đến lúc làm lại

trái ý của lãnh đạo thì không được đâu đấy”.



Hứa Thiếu Phong liền đùa: "Không được thì làm thế nào?"



Lâm Như: "Sẽ phạt ông nộp nhiều thuế hơn nữa".



Hứa Thiếu Phong cười hì hì một tiếng, ông cảm thấy đã nợ người phụ này quá

nhiều rồi, liền nói: "Rồi rồi rồi, giờ sẽ nộp cho bà", vừa nói vừa kéo

Lâm Như vào phòng ngủ.