Vợ Quan

Chương 57 : Đứng trước cám dỗ (18)

Ngày đăng: 09:12 18/04/20


Ở đây, Trần Tư Tư và Mã Được Được còn đang bàn bạc về dự án, thì ở một nơi khác Lâm Như và Trần Chí Cương cũng nói về dự án này.



Từ Ma Cao trở về, nhớ tới chuyện xảy ra ở khách sạn Phổ Kinh chiều hôm đó, Lâm Như cảm thấy hổ thẹn, còn có cảm giác hoang mang.



Cô vốn không ngờ tới, một phụ nữ truyền thống bảo thủ như cô, khi còn trẻ

chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt quá giới hạn mà bây giờ lại thế. Ở

tuổi trung niên này, cô không biết rốt cuộc thì là được hay mất.



Khi bình tâm lại, chuyện hôm ấy lại trở về trong lòng cô, dường như là mới

chỉ xảy ra thôi, trong lòng cô không nén nổi cảm xúc. Cô nhận ra rằng,

dù bên ngoài cô có kháng cự thế nào, nhưng thẳm sâu trong lòng cô vẫn

luôn là sự chờ đợi và những khát vọng.



Tối đó, Hồ Tiểu Dương về

rất muộn, nếu như lúc khác cô nhất định sẽ phải mắng cho Hồ Tiểu Dương

mấy câu, nhưng hôm đó cô lại không thể làm vậy, trái lại cô còn sợ Hồ

Tiểu Dương sẽ nhìn thấy được chỗ sơ hở của mình, bèn dọn sạch sẽ căn

phòng mong xóa hết những dấu vết “gây án” trước khi Hồ Tiểu Dương trở về khách sạn.



Khuya, Lâm Như và Hồ Tiểu Dương cùng nhau xem hết các chương trình ti vi, Hồ Tiểu Dương nói đùa: “Chị, em thấy Trần Chí Cương rất có tình ý với chị”.



Lâm Như đốp luôn: “Cô nói linh tinh cái gì vậy? Cô không thể thôi ngay cái kiểu ăn nói thiếu suy nghĩ ấy sao?”



Hồ Tiểu Dương cười ha ha, Hồ Tiểu Dương càng cười, Lâm Như càng cảm thấy không tự tin, liền nói: “Cô cười cái gì?”



Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị thật nực cười. Em chỉ nói là anh ta có ý với

chị, chứ đâu có nói là chị có ý với anh ta, làm gì mà chị phải căng

thẳng thế?”



Lâm Như nghĩ cũng phải, liền nói: “Ăn nói vớ vẩn, tôi căng thẳng lúc nào? Tôi đâu có căng thẳng chứ, chỉ là sợ cái miệng cô

không kiềm chế được, nói ra những lời khó nghe thôi”.



Hồ Tiểu

Dương nói: “Chị, chị cứ yên tâm, những kiểu nói đùa như vậy em cũng chỉ

đùa có giới hạn thôi, em không phanh phui hết tất cả những gì về người

khác đâu, tự bản thân mỗi người đều hiểu rõ mình mà. Những lời làm nổi

bật hình tượng huy hoàng của chị em mới nói nhiều, còn những lời làm tổn hại thanh danh của Phó Chủ nhiệm Lâm đây em quyết không hé răng nửa lời đâu!”


hơn ba vạn đồng một tháng cho năm cô tình nhân, ông ta quyết định bỏ rơi bốn cô, chỉ để lại một cô. Trong mấy ngày ông Phạm đưa ra quyết định

khó khăn đó, ông tình cờ xem một chương trình thi tuyển người mẫu trên

ti vi, những người được lọt vào vòng trong đều là những người xuất sắc

nhất, điều này khiến ánh mắt của Phạm Mỗ lập tức sáng rực lên. Phạm Mỗ

đưa năm cô tình nhân tới ngồi cùng một bàn, giải thích tường tận những

quy tắc chơi, chính thức mở cuộc thi người mẫu, sau ba vòng, cuối cùng

chỉ còn lại một người, bốn người còn lại bị sa thải. Điều không ngờ tới

cũng đã xảy ra, người đầu tiên bị sa thải chính là người tình lâu năm

nhất của Phạm Mỗ - Vu Mỗ. Cô ta rất không phục, tuy nhiên bề ngoài lại

tỏ ra như đã chịu an phận, chị em ta có duyên gặp mặt lần này âu cũng là duyên phận, hai ngày nữa chị sẽ về quê, trước khi chị rời khỏi Thanh

Đảo, sáu người chúng ta nên tổ chức đi chơi một chuyến. Mọi người đều

thấy đây là một ý kiến hay, Vu Mỗ là người cầm lái, tất cả cùng ngồi xe

đi chơi. Xe đang đi trên đường, Vu Mỗ cố tình cho xe đâm vào vách núi

cao. Điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là ở chỗ chỉ có Vu Mỗ chết ngay

tại chỗ, những người khác chỉ bị thương. Sau đó người nhà Vu Mỗ tới tòa

kiện cáo khởi tố, bắt công ty của Phạm Mỗ phải bồi thường cho gia đình

Vu Mỗ năm trăm tám mươi nghìn”.



Trần Chí Cương nghe xong liền

cười nói: “Cuộc đời này ai biết được chữ ngờ. Xem ra cuộc khủng hoảng

lần này không chỉ ảnh hưởng tới kinh tế, mà còn ảnh hưởng rất lớn tới

chuyện tình cảm trên thế giới này. Có người gửi cho anh một tin nhắn, kể lể là chồng cô ta mỗi lúc một khó chiều, bà vợ cảm thấy rất kỳ lạ, tôi

vẫn là tôi, anh vẫn là anh, sao gần đây lại bỗng dưng nổi đóa lên như

vậy? Người chồng nói, ở bên ngoài thì không thể nổi cáu được, đành phải

về nhà đổ hết lên đầu vợ”.



Lâm Như nghe xong câu chuyện không

nhịn được lấy tay che miệng cười, cười xong mới nói: “Đây là loại người

gì vậy? Thật là vớ vẩn”.



Hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện, đợi

sau khi ăn xong, Trần Chí Cương mới quay lại chủ đề chính: “Gần đây anh

có nghe nói chính quyền thành phố có phê chuẩn dự án tu sửa tòa nhà Thư

viện thành phố, Lâm Như, lần này anh hẹn em tới đây, là muốn cùng em bàn bạc, em cho anh một ý kiến, làm sao để giành được dự án này”.



Lâm Như chỉ tay vào mũi mình nói: “Muốn em cho anh một ý kiến, anh không

lầm đấy chứ, em đâu có hiểu gì về các công trình dự án, tìm em là anh đã tìm lầm người rồi đó”.