Vợ Quan
Chương 6 : Thí tốt giữ xe (1)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Sau khi chia tay Trần Tư Tư, Lâm Như và Đào Nhiên lên xe. Đào Nhiên không kìm nổi sự ngưỡng
mộ trước vẻ đẹp của Trần Tư Tư liền nói: “Nhìn cô giáo Trần kìa, thật là hạnh phúc, người đẹp, xe cũng đẹp!”.
Lâm Như cười: “Cô cần gì phải ganh tỵ với cô ấy. Ở cô còn cái gì không hoàn hảo nữa, người không đẹp, hay là xe không đẹp?”
Đào Nhiên phân bua: “Đâu có, nếu không so sánh thì còn tạm được, chứ đem so với cô ấy thì em thành nhà quê mất, người đã quê, xe lại càng quê. Xe
này vốn dĩ mua cho Vương Chính Tài nhưng rốt cục lại bị em chiếm dụng,
đợi đến lúc điều kiện kinh tế tốt hơn chút nữa em sẽ mua một chiếc thời
trang hơn còn chiếc này để lại cho ông xã đi là xong, tránh việc hai
người chung nhau một chiếc xe”.
Lâm Như nói: “Quê cái gì chứ? Cô
ta có tuổi trẻ, còn cô có sự am hiểu chín chắn, hai kiểu phụ nữ khác
nhau, không thể nói ai hơn ai được”.
Đào Nhiên nghe xong liền
cười vang: “Chị Lâm, chị thật biết an ủi người khác. Lẽ ra trưa nay em
định mời chị và cô giáo Trần đi uống trà nhưng cô ấy lại có việc không
đi được, em với chị cùng đi ăn nhé. À, em nhớ ra rồi, gần bãi biển có
một nhà hàng hải sản mới khai trương, thức ăn ở đấy rất ngon, họ đã từng quảng cáo ở đài của chúng ta, em với chị đến đó nhé!”
“Cô không về nấu cơm à? Định để Vương Chính Tài cho ai?”, Lâm Như hỏi.
“Vừa sáng sớm ông ấy đã đi làm tăng ca rồi, nghe nói đêm qua vũ trường Chim
Thiên Đường xảy ra hỏa hoạn, có khả năng buổi trưa không về nhà được”.
Lâm Như nghe xong liền nói: “Đêm qua, tôi và Tiểu Dương cũng đứng trên sân
thượng xem một lúc, hóa ra vũ trường Chim Thiên Đường bị cháy à?”
“Vâng, nghe nói là đám cháy rất lớn, còn cả chết người nữa, Cục trưởng Hứa không kể với chị sao?”
Lâm Như nói: “Ông ấy lên tỉnh họp rồi, vẫn chưa về, có lẽ trưa nay mới về
đây, cho nên bây giờ phải về nhà nấu cơm cho ông ấy, tôi không đi ăn với cô được rồi”.
“Mọi người khen chị là kiểu người phụ nữ đảm đang
quả thật không sai, một lòng vì chồng. Được, nếu chị không đi, em cũng
về nhà, để hôm khác có thời gian hai chị em mình cùng đi vậy”.
“Không vì chồng mình thì còn vì ai được nữa? Từ xưa đến nay phụ nữ đều như thế mà”, Lâm Như nói.
Nhắc đến Hứa Thiếu Phong, Lâm Như lại thấy đau thắt từng khúc ruột, chuyện
đêm qua giống như một cái bóng vô hình, cứ bao trùm khắp và bóp nghẹt
trái tim cô nhất định không chịu rời đi. Cô dự định đợi khi chồng về
nhà, bao nhiêu nợ cũ nợ mới sẽ đem ra tính hết. Nếu Hứa Thiếu Phong thừa nhận có tình nhân thì phải làm sao đây? Chia tay ư? Hay là nhẫn nhịn
giả như không biết? Cô thật sự không dám nghĩ thêm, không dám nhìn thẳng vào vấn đề. Một phụ nữ ngoài bốn mươi như cô đã bước vào giai đoạn tuổi tác đã toan về già, không còn nét trẻ trung, tươi vui, hồn nhiên như
một cô gái đôi mươi, cũng không thể có được vẻ ngoài đầy đặn trong lòng
tự tin của phụ nữ ba mươi. Người phụ nữ bốn mươi, mặc dù nhìn thì dáng
vẻ khoan thai phúc hậu, trí tuệ tinh thông, nhưng thực sự không còn vẻ
đẹp thời thanh xuân nữa. Đặc biệt là khi hôn nhân bị đe dọa, thì trong
lòng càng cảm thấy trống trải không có chỗ dựa.
Trong chốc lát,
chiếc xe đã tới nhà của Lâm Như ở khu Ngọc Hải, vòng qua một khúc cua,
cách đó không xa có một người phụ nữ dáng người to con, tay cầm một
chiếc túi đi tới. Vì quá béo nên khi đi dáng người lắc lư khi thì sang
trái khi thì sang phải, giống như con chim cánh cụt. Đào Nhiên giảm tốc
độ, nói nhỏ với Lâm Như: “Chị Lâm, chị xem người kia có phải là Phùng
Hải Lan không?”
Lâm Như ờ một tiếng rồi nói: “Đúng là Phùng Hải
Lan!”. Phùng Hải Lan là vợ của Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa, vốn dĩ
không béo như thế này, nhưng sau khi sinh con, do hay ăn hay ngủ, lại
không chịu tập thể dục nên chưa đến bốn mươi tuổi thân hình đã xồ hết
ra.
Đào Nhiên hỏi: “Làm sao bấy giờ? Có phải dừng lại chào bà ấy một tiếng không chị Lâm?”
Vốn dĩ trước đây quan hệ giữa Lâm Như và Phùng Hải Lan cũng không đến nỗi
nào. Khi Hứa Thiếu Phong giữ chức Phó Cục trưởng, Trương Minh Hoa vẫn
còn làm Chánh văn phòng, hai nhà vẫn thường xuyên qua lại với nhau, lại
thêm việc ở cùng một khu phố nên hễ có chuyện gì Phùng Hải Lan và chồng
lại mang quà cáp đến thăm hỏi chồng cô. Sau này, Hứa Thiếu Phong được đề bạt lên làm Cục trưởng, Trương Minh Hoa làm Phó Cục trưởng thì Phùng
Hải Lan không còn khách khí như xưa nữa, gần như có chút biểu hiện ngang vai ngang vế. Lâm Như cũng không lấy đó làm ngạc nhiên, có lúc gặp nhau ở ngoài đường thì cũng làm phép chào hỏi một tiếng, còn thông thường
rất hiếm khi qua lại với nhau. Thực ra, sự thay đổi trong quan hệ giữa
hai nhà họ Trương và họ Hứa, Đào Nhiên cũng đã nghe qua, vì thế vừa rồi
cô mới đánh tiếng thăm dò ý kiến của Lâm Như.
có chuyện gì, cười cười nói nói: “Tôi không trẻ trung xinh đẹp như Đào
Nhiên để có tư cách ly hôn, cũng không có được bản lĩnh trả thù như
Phùng Hải Lan, tôi chỉ biết nuốt hận chịu đựng thôi”.
Phùng Hải Lan và Đào Nhiên không tin, nói: “Không được, chị Lâm không nói thật, phạt uống!”
Nói là phạt rượu nhưng mọi người đều nâng ly lên.
Uống rượu xong, Lâm Như nói: “Việc như thế này chưa xảy ra ai cũng không
biết xử lý như thế nào, chỉ là nói trên miệng mà thôi, mà những điều nói ra trên miệng thì luôn luôn không phải là những điều nghĩ ở trong lòng. Nói cho cùng, cho dù là Minh Hoa, Chính Tài hay là Hứa Thiếu Phong, tôi thấy đều là những người đàn ông có trách nhiệm với gia đình cả, không
thể làm những việc vượt quá giới hạn như thế được, các cô cứ yên tâm”.
Phùng Hải Lan nói: “Chị Lâm, mặc dù chúng ta phải tin tưởng họ, nhưng cũng
không thể lơ là, cảnh giác. Xã hội bây giờ đầy rẫy những cám dỗ, đàn ông có ngay thẳng đến mấy đi nữa cũng khó mà thoát được sự mê hoặc của lũ
lẳng lơ. Cho nên phải giữ chặt người đàn ông của mình, cách hữu hiệu
nhất chính là bắt họ phải đưa lương đúng thời hạn. Chỉ cần nộp lương
đúng hạn, coi như họ chẳng thể có khả năng ở bên ngoài tìm hoa ghẹo liễu nữa”.
Nghe Hải Lan nói như thế, mọi người đều nâng cốc lên cười
vang. Nhưng Lâm Như lại chỉ cười trên mặt mà đau trong lòng. Cứ nhắc đến chuyện tiền lương, lòng cô lại cảm thấy thất vọng. Hai năm trở lại đây, lương của Hứa Thiếu Phong đưa về càng ngày càng ít, gần một tháng trở
lại đây còn không mang về đồng nào. Bây giờ cô mới biết, hóa ra ông ta
đã mang tiền lương đưa cho con đàn bà khác. Cô thấy Phùng Hải Lan nói có lý, liền giả bộ như người không có chuyện gì, vui vẻ nói: “Hải Lan nói
không sai chút nào, kinh nghiệm này phải được quảng bá rộng rãi”.
Mọi người cũng được cô đùa cho vui rồi, liền cười vang lên làm náo nhiệt một góc quán.
Đào Nhiên cười nói: “Nói đến chuyện đàn ông có tình nhân, em lại nhớ tới
câu chuyện cặp bồ của một phu nhân. Một vị quan chức hành chính sau khi
xem xong tờ báo, tức giận nói: Sao mà bây giờ có nhiều người ngoại tình thế, đây là cái xã hội gì thế không biết!. Phu nhân vị quan đó tiếp
lời: Đúng thế, bắt tất cả đi xử bắn!. Vị quan viên nhìn chằm chằm vợ
mình dường như có chút nghi ngờ: Bà nói thật với tôi, chúng ta lấy nhau bấy nhiêu năm như thế, có lúc nào bà không chung thủy với tôi không?”.
Phu nhân đó kinh ngạc hỏi: Sao lại hỏi tôi câu hỏi đó?. Vị quan kia
nói: Đừng lẩn tránh câu hỏi, hãy trả lời câu hỏi của tôi đi. Chuyện
đó…, vị phu nhân đó rõ ràng bị dọa đến phát sợ. Ông phải đồng ý trước
với tôi là ông sẽ không đánh tôi. Vị quan chức khẳng khái nói: Bà biết đấy, lâu nay tôi có còn đánh vợ nữa đâu. Vị phu nhân trong lòng lo sợ, mím môi nói: Được, tôi nói thật với ông, chỉ có ba lần. Ba lần?! -
vị quan chức sốt ruột hỏi - Ba lần nào?. Vị phu nhân nói: Lần thứ
nhất, ông có nhớ thời gian ông bảo vệ luận án tiến sĩ ở Đại học Chicago
không, có một vị giám khảo rất khó tính, kiểu gì cũng không cho ông qua? Nếu ông không có được học vị tiến sĩ, gia đình ông sẽ mất mặt không còn vinh quang gì, tương lai của chúng ta cũng sẽ kết thúc. Sau đó, vị giáo sư khó ứng phó ấy lại còn đến tận nhà mình để chúc mừng ông đã qua được kỳ thi, đó là do tôi…. Vị quan nói: Thảo nào, hóa ra là bà vì tôi...
Thế còn lần thứ hai thì sao?. Bà vợ lại nói: Lần thứ hai, có còn nhớ
ông làm đại sứ ở châu Nam Mỹ, quốc vương của nước đó đe dọa sẽ tuyệt
giao với nước chúng ta? Nếu bị tuyệt giao, ông sẽ trở thành vị đại sứ
tuyệt giao, tương lai chính trị thế là kết thúc. Sau đó, vị quốc vương
đó đột nhiên thay đổi ý kiến, không còn đề cập đến chuyện tuyệt giao
nữa, đó là vì tôi…. Vị quan gật đầu một cái, nói: Bà vẫn là vì tôi…,
còn lần thứ ba?. Vị phu nhân lại nói: Lần thứ ba, có còn nhớ lúc ông
được đề cử vào chức Viện trưởng Viện Hành chính, khi biểu quyết, ông vẫn còn thiếu 721 phiếu?....
Kể đến đây, mọi người không nhịn được cười phá lên.
Lâm Như nói: “Vị phu nhân này đúng là quá vĩ đại, rất có tinh thần hy sinh
bản thân mình, trong đời có ba lần lệch hướng chỉ là vì thành công trong sự nghiệp của chồng mình”.
Phùng Hải Lan nói: “Bà ấy chắc hẳn
phải là một mỹ nhân, nếu không, bà ấy không thể lần nào cũng có được tầm quan trọng lớn đến thế. Người đàn bà với dáng vẻ như tôi, nếu có muốn
cống hiến một lần cho chồng cũng không ai thèm”.
Mọi người lại được một trận cười.
Đào Nhiên nói: “Chị chẳng qua cũng chỉ là nói như vậy thôi, nếu thực sự bảo chị đi cống hiến thì chưa chắc chị đã làm được”.
Phùng Hải Lan nói: “Nghe nói vợ của Trưởng khu Mở rộng cũng dùng sắc đẹp của
mình mở ra cho chồng một con đường tương lai rộng mở”.
Lâm Như hỏi: “Thế chồng bà ta có biết không?”
Đào Nhiên nói: “Sao có chuyện không biết được? Chắc chắn là ông ta biết. Có người đàn ông không những không phản đối mà còn khuyến khích vợ mình đi lôi kéo cấp trên, đợi vợ trải sẵn thảm đỏ cho hắn bước đi, đến khi có
quyền hành trong tay rồi, lại đi bao gái”.
Lâm Như bất giác than thở: “Trên đời còn có loại đàn ông như thế sao?”
Phùng Hải Lan nói: “Có chứ, có loại đàn ông như thế, từ đầu đến cuối người bị hại, chịu khổ vẫn là phụ nữ”.
Lâm Như nghĩ trong bụng, Hứa Thiếu Phong cho dù như thế nào đi chăng nữa,
thì khi so sánh với loại đàn ông đó cũng còn tốt hơn nhiều. Cứ nghĩ như
thế, trong lòng cô mới phấn khởi lên một chút.