Vợ Quan

Chương 7 : Thí tốt giữ xe (2)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Trái tim Lâm Như run lên như vừa có luồng nhiệt chạy qua. Hứa Thiếu Phong vẫn rất được, vẫn rất quan tâm đến cô.



Hứa Thiếu Phong về tới nhà đã hơn 9 giờ tối.



Anh ta bận suốt cả ngày, buổi sáng họp, buổi chiều phối hợp với nhân viên

trong Tổ Điều tra Sự cố hỏa hoạn của tỉnh tìm hiểu nguyên nhân xảy ra

hỏa hoạn, buổi tối lại đưa họ đi ăn cơm. Trong ngày, anh ta nhận được

tin nhắn của Trần Tư Tư, hỏi cơ quan rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại hỏi

liệu có ảnh hưởng tới anh không? Sự quan tâm của Trần Tư Tư khiến Hứa

Thiếu Phong cảm kích trong lòng, anh ta nói với Trần Tư Tư, việc này

không thể ảnh hưởng đến anh ta được, bảo cô ấy yên tâm. Nói là nói như

thế, nhưng trong lòng anh ta biết rõ, việc này đưa ra giải quyết thì

nặng nhẹ thế nào, nếu nói không có chuyện gì cũng chính là có chuyện,

ngoài việc do ai thầu, ai phụ trách, còn có Trưởng ban Nghệ thuật Quần

chúng Trần Nghệ Lâm gánh đỡ, chẳng hề có chút liên lụy gì tới anh ta cả. Nếu tiếp tục truy cứu sâu thêm, anh cũng không tránh khỏi dính líu. Bởi vì đây cũng chẳng phải là một sự cố nhỏ, chết 2 mạng người, bị thương

11 người, còn khiến cho tòa nhà Trung tâm Nghệ thuật bị cháy thiêu cháy

rụi. Những sự cố lớn như thế này, nếu ở trên có vị lãnh đạo nào quở

trách xuống, truy cứu tới cấp cao nhất của Cục hoặc cấp lãnh đạo cao hơn nữa cũng không phải là không thể. Chính vì như thế, gặp phải những

trường hợp như thế này, mặc dù bề ngoài có vẻ bình tĩnh, trong lòng anh

ta lại đang lo lắng. Đặc biệt là sự chọc ngoáy đằng sau của Trương Minh

Hoa, càng làm anh cảm thấy bất an. Anh biết Trương Minh Hoa đang có cơ

hội, có thể nhảy vào vị trí thay anh, nên hắn mới dám công khai đả kích

như thế, nếu không, có cho hắn ăn gan hùm hắn cũng không dám thế. Qua

việc này, dần dần rồi anh cũng phải tính cách tiêu trừ Trương Minh Hoa,

quyết không để hắn tiếp tục tồn tại trong Cục Văn hóa Truyền thông Nghe

nhìn này được.



Hứa Thiếu Phong mở cửa ra, căn nhà tối om. Lâm Như đi đâu rồi, sao vẫn chưa về nhà? Hứa Thiếu Phong không khỏi lo lắng,

mới nhớ ra tối qua sau khi gọi điện với Lâm Như, chẳng hề liên lạc gì

với cô ấy nữa. Lâm Như không gọi điện, anh cũng không gọi. Anh không

liên lạc gì với cô ấy là do công việc hỗn loạn, còn cô ấy không liên lạc là vì lý do gì? Có phải cô ấy đã phát giác điều gì từ cuộc điện thoại

tối qua không? Hoặc là có hoài nghi gì về hành động của anh?



Nếu

thực sự như thế thì không ổn chút nào, đúng là không ổn. Một luồng hơi

rượu mùi khó chịu ở đâu đó xộc thẳng lên mũi, dù rằng anh đã uống rượu,

nhưng mùi rượu này vẫn rất sực. Theo kinh nghiệm của người uống rượu như anh thì chỉ ngửi là biết, loại mùi này không phải là mùi thơm của rượu

tỏa ra từ trong bình, mà là mùi khó chịu do người uống say bị nôn. Anh

không kìm được sự ngạc nhiên, trong lòng nghĩ từ trước tới giờ vợ mình

chưa từng ở nhà uống rượu giải sầu, chẳng lẽ là cô ấy nghĩ ngợi lung

tung làm chuyện dại dột? Nếu như thế, anh thật sự gặp họa rồi, lo lắng

trong nhà và tai họa bên ngoài nhất định đẩy anh vào con đường cùng.



Hứa Thiếu Phong vội bật đèn lên, thấy trong nhà lộn xộn bừa bãi, một đống

hỗn độn, liền nghĩ sự việc có chút không ổn, nhẹ nhàng gọi một tiếng Lâm Như nhưng không một tiếng trả lời. Anh ta lại gọi to tên vợ mình, vẫn

không ai trả lời, vội vàng chạy vào phòng ngủ, bật đèn lên xem, Lâm Như

đang nằm trên giường, sắc mặt có chút tái đi. Anh ta bước lại nhẹ nhàng

lay cô dậy, vừa gọi hai câu liên tiếp tên cô mới thấy cô mở mắt ra.



Hứa Thiếu Phong lúc này mới thở phào một tiếng, vợ của tôi, đúng là dọa

người ta sợ chết khiếp. Nghĩ như thế bèn đưa tay ra sờ sờ ngực cô biết

được cô chỉ là uống rượu quá chén, liền cố ý tránh chuyện uống rượu quay sang nói câu thân mật: “Em bị cảm à? Mấy ngày anh không ở nhà, em phải

chăm sóc tốt bản thân mình chứ, có bệnh cũng phải đến bệnh viện khám

chứ”.



Thực ra, Lâm Như đã tỉnh từ lâu, nghe thấy Hứa Thiếu Phong

gọi, cô không thèm đáp lời, cứ nghĩ đến việc đó, cô đã thấy mệt mỏi lắm

rồi, làm gì còn hứng để ý đến anh ta? Lúc này, cô rất muốn vén chăn lên

nói thẳng vào mặt anh ta: “Hứa Thiếu Phong, anh không được lại gần tôi,
Không ngờ khi cô đồng ý rồi, Hứa Thiếu Phong lại không đồng ý.



“Đi thế sao được?” - Hứa Thiếu Phong nói - “Chỉ cần nó học giỏi, cổng

trường Đại học Bắc Đại Thanh Hoa luôn rộng mở với nó. Trung Quốc cũng có một loạt các trường đại học, cũng có một đội ngũ giáo sư đã từng đào

tạo nên không biết bao nhiêu anh tài cho xã hội. Lẽ nào các trường đại

học ở Trung Quốc không đáp ứng nổi yêu cầu của nó, hà tất phải sang tận

Mỹ du học? Trường chúng ta học không phải đều là những trường học vào

loại nhất nhì trong nước sao? Sau khi tốt nghiệp, không phải là trường

học đã dạy cho chúng ta bao nhiêu thứ đó sao, ít nhất thì bây giờ chúng

ta đều đã trở thành nòng cốt của cơ quan?”



Lâm Như nói: “Thời

trước khác bây giờ khác. Bây giờ người ta là toàn cầu hóa, tất cả đều

thay đổi rồi. Thiếu Phong, chúng ta chỉ có mỗi một đứa con, nó đã muốn

như vậy, hay là chúng ta đáp ứng nguyện vọng của nó đi”.



“Đáp ứng cái gì? Lúc điều kiện kinh tế khá giả thì còn có thể thỏa mãn cho nó,

nếu khi không có tiền thì biết làm thế nào? Sang Mỹ du học, ít nhất mỗi

năm cũng phải tốn ba trăm, bốn trăm nghìn tệ, học phí cao như thế cô có

cung cấp được cho nó hay không?”, Hứa Thiếu Phong bực tức nói.



Lâm Như nhẹ giọng: “Thiếu Phong, vấn đề học phí ông không phải lo, nhà mình cũng đã để dành được chút ít, tôi sẽ liên lạc bạn bè nhờ vay thêm một

ít, sẽ không có vấn đề gì đâu, ông yên tâm đi”.



Hứa Thiếu Phong nói: “Cô chỉ biết đi mượn, thế mượn xong thì không phải trả à?”



“Thiếu Phong, ông đồng ý đi. Ông không thấy con trai mình giờ trong tình trạng như thế nào à? Từ khi con bé lớp nó đi Mỹ, ngày nào cũng mặt mày ủ rũ,

ông không thương nó nhưng tôi thương. Con lớn rồi, nó có dự định của

riêng nó, có sự theo đuổi của riêng nó. Chúng ta hãy giúp nó đạt được

ước vọng của nó đi kẻo sau này lớn lên nó lại oán trách chúng ta”.



Nghe Lâm Như nói như thế, Hứa Thiếu Phong mới miễn cưỡng đồng ý.



Hứa Chí Đông sang Mỹ học được hơn một năm rồi, qua cách nói chuyện có thể thấy hình như nó trưởng thành hơn trước nhiều.



Lúc này, Lâm Như thấy Hứa Thiếu Phong gác điện thoại xuống vẻ mặt vui vẻ, liền hỏi: “Con nói gì với ông vậy?”



Hứa Thiếu Phong cười to: “Nó nói nó tìm được một công việc, lúc không phải

lên lớp thì đi làm thêm, mỗi tháng cũng kiếm được hơn 400 đô la Mỹ. Cũng không tồi phải không, tôi thấy con trai chúng ta, khi còn ở nhà thì

quen được chiều chuộng, chẳng muốn động vào việc gì, ra nước ngoài sống

tự lập rồi lại có bản lĩnh”.



Lâm Như nói: “Trời cao cho chim bay, biển rộng để cá lặn. Đưa nó đến một nơi xa, rèn luyện cũng là cách tốt mà”.



Hứa Thiếu Phong không nén được tiếng thở dài và nói: “Thời gian trôi đi

nhanh thật, còn chưa sống sung sướng được ngày nào chúng ta đã hơn 40

tuổi rồi, con trai cũng trưởng thành rồi, có thể sống độc lập rồi”.



Lâm Như cũng than vãn: “Đúng là nhanh thật đấy, không ngờ mấy năm nữa chúng ta đã trở thành ông nội bà nội rồi, nhưng có lúc tôi vẫn cảm thấy rất

trẻ, vẫn chưa già”.



Hứa Thiếu Phong nói: "Làm gì mà đã già, chúng ta mới hơn 40 tuổi, đang độ tuổi vào xuân".



Lâm Như mở tròn mắt: “Vẫn còn vào xuân? Tiền làm không đủ nộp cho tôi, còn bảo mình chưa già?”



Hứa Thiếu Phong liền cười nhẹ nói: “Ai nói tôi già rồi? Ai bảo tôi không

giao nộp tiền lương? Hôm nay tôi nộp cho bà”. Nói rồi, liền ôm Lâm Như

từ đằng sau và bế cô vào phòng ngủ.