Vợ Quan
Chương 8 : Thí tốt giữ xe (3)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Cuộc sống này suy cho cùng ai mạnh người nấy thắng, cá lớn nuốt cá bé, người nào thích hợp thì tồn tại.
Lâm Như quyết định phải tìm ra A Xán, muốn trực tiếp bàn bạc với cậu ta, tránh việc khi cấp trên sờ đến lại mỗi người một phách.
Cô gọi điện cho Hồ Tiểu Dương hỏi xem khi nào A Xán mới từ Thâm Quyến trở
về? Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị gọi ông xã em có việc gì không?”
Lâm Như nói: “Quỷ tha ma bắt cô đi! Có phải cô ghen rồi không? Tôi tìm cậu ấy có việc nghiêm chỉnh”.
Hồ Tiểu Dương cười hi hi nói: “Chị, chị cũng biết đùa à, cho dù em có ghen với ai cũng không thể ghen với chị. Chị ở đâu? Em đón chị đi, tối nay
mời chị đi ăn cơm”.
Lâm Như nói: “Tôi ở cơ quan, vừa mới tan ca. Cô vẫn chưa nói cho tôi biết khi nào A Xán trở về?”
“Chị đợi chút, tí nữa em qua, đến rồi nói”, Hồ Tiểu Dương nói xong thì cúp máy.
Con bé này, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, như sói xông lên vậy. Lâm Như đành phải gọi trực tiếp cho A Xán.
A Xán vừa nhận điện thoại đã biết ngay là Lâm Như liền nhiệt tình nói:
“Chị, em vừa từ Thâm Quyến trở về, sắp về đến Hải Tân rồi, chị tìm em có việc gì thế ạ?”
“Cũng chẳng có việc gì to tát cả, đợi chú về rồi nói”.
“Vâng, khi nào về đến nơi em sẽ gọi điện cho chị ngay”, A Xán nói.
A Xán quê gốc ở Triều Sán, Quảng Đông, hộ khẩu ở Hồng Kông, chi nhánh
công ty ở thành phố Hải Tân này, bây giờ lại nhận một công trình ở Thâm
Quyến nên đa số thời gian anh ta đều ở Thâm Quyến. Lúc đầu Lâm Như có ấn tượng không tốt về anh ta, thấy anh ta có nhà có cửa, có vợ có con
nhưng vẫn ra ngoài bồ bịch vụng trộm, dụ dỗ được cả em gái cô là Hồ Tiểu Dương. Sau này anh ta ly hôn vợ rồi kết hôn với Hồ Tiểu Dương, trở
thành người nhà của Lâm Như, tiếp xúc nhiều với anh ta cũng thấy anh ta
là người khá tốt, biết làm ăn, cũng biết vì người khác, chả trách lúc đó Hồ Tiểu Dương tóm được anh ta thì không chịu buông, nghĩ lại thấy nó có lý.
Ba năm trước, Lâm Như được Hồ Tiểu Dương giật dây, nghĩ cách giành bằng được việc trúng gói thầu trùng tu sửa chữa công trình Trung
tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng thành phố. Điều khiến Lâm Như không
thể ngờ tới là A Xán lại quả cho cô nhiều hơn gấp nhiều lần so với cô
mong đợi, điều đó cũng khiến cho cô có cách nhìn mới về người Hồng Kông
Hồ Tiểu
Dương nói: “Chị, em không phải là Mori, điều tra những việc này, cũng
phải để em từ từ chứ. Hơn nữa, chị lại không cho phép dùng thủ đoạn
khác, em không thể lúc nào cũng đi theo anh rể được? Nếu bị phát hiện,
người ta lại tưởng là anh rể và em vợ gian díu với nhau”.
“Lời
cô đã nói thì có việc gì là không thành đâu. Đúng rồi, lúc nãy tôi gọi
điện cho A Xán, cậu ấy nói sắp về đến thành phố, cô gọi cho cậu ấy bảo
cậu ấy đến thẳng quán ăn này khỏi phải mất công tìm”.
Hồ Tiểu
Dương nói: “Bọn em đã liên lạc với nhau, em bảo anh ấy đến đây rồi. Chị
tìm chồng em có chuyện gì thế? Có gì mà bí mật thế, hay là chị lại hốt
được công trình nào cho anh ấy phải không?”
“Nghĩ ngon thế, cô có vẻ như nằm ngủ cũng mơ thấy công trình lớn phải không, không sợ A Xán mệt à?”
Hồ Tiểu Dương cười nói: “Làm công trình, không sợ việc nhiều, chỉ sợ không có việc, tiền có nhiều nữa cũng sẽ không cắn người”.
Lâm Như nói: “Cái đó thì không chắc. Em chưa nghe nói gì sao? Ngày xưa có
một người giàu có, tiền tiêu không hết, ngày nào cũng buồn rầu làm thế
nào để tiêu hết chỗ tiền, cuối cùng buồn quá mà chết”.
Hồ Tiểu
Dương cười ha ha nói: “Đó nhất định là người không có tiền nên ghen tị
với người có tiền, bày đặt cho người có tiền. Trên đời có người vì không có tiền mới bị đói chết, chứ không có người sầu vì tiêu không hết
tiền”. Nói đến đó, điện thoại bỗng reo lên, cô nhận điện thoại nói: “Bọn em sắp tới bến Vọng Xuân rồi, anh đến rồi à? Được, Bích Vân Thiên, nhớ
rồi”.
Lâm Như hỏi: “Có phải A Xán không?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Anh ấy đã tới đó rồi”.