Vợ Quan
Chương 65 : Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (5)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Trên đường về nhà, Hứa Thiếu Phong đã sớm nghĩ được phương án đối phó: Thứ
nhất phải tỏ vẻ thành khẩn tiếp nhận phê bình, nếu cần thiết thì phải tỏ ra vẻ bị oan ức.
Bất luận Lâm Như có tức giận thế nào,
cũng không được cãi lại. Thứ hai nếu gặp phải câu hỏi như mình nghĩ thì
phải tìm cách tránh đi chứ không được nói ra, chờ sau khi thống nhất lời khai với Trần Tư Tư, xét đi xét lại rồi nói ra cũng không muộn. Tuy Hứa Thiếu phong đã chuẩn bị sẵn tư tưởng thật tốt nhưng khi bước vào nhà
lòng vẫn cảm thấy không yên.
Bước vào nhà, ông cho rằng Lâm Như và mình sẽ có một cuộc cãi vã. Nào ngờ Lâm Như chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ông về rồi đấy à?”
Hứa Thiếu Phong cười hề hề nói: “Vừa rồi trong điện thoại, bà có vẻ rất tức giận, có phải hôm nay thấy không thoải mái không? Thế bà nghỉ ngơi đi,
để tôi đi nấu cơm”. Ông ta nói xong tháo giày rồi đi ngay vào trong
bế́p.
Lâm Như nói: “Tôi đã gọi cơm ở ngoài hàng rồi, một lát nữa họ mang tới”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thế cũng được, ăn ở ngoài cũng tốt. Đáng nhẽ ra có
một tốp người trên tỉnh từ Thâm Quyến đến, tôi phải tiếp đón họ nhưng
vừa nghe thấy bà xã không vui, tôi liền mau chóng thu xếp để người khác
đi”.
Lâm Như bình tĩnh nói: “Lời nói của tôi mà có hiệu lực thế sao?”
Hứa Thiếu Phong cảm thấy trong giọng nói lạnh tanh của Lâm Như có sự không
hay rồi, biết là sẽ phải đối mặt với những câu hỏi mà mình đã dự tính
trước, bèn cười ha ha nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi”.
Lâm Như nói: “Ông ngồi xuống đây rồi chúng ta nói chuyện được không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Làm gì mà phải nghiêm trọng thế? Có chuyện gì thì bà cứ nói đi!”
Lâm Như nói: “Có người nói cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu,
đối với ai cũng đều đau khổ. Ông hãy nói thật cho tôi biết, có đúng là
ông rất đau khổ không?”
Lâm Như trong lòng thích những lời nói kiểu này của ông, nhưng miệng lại
thốt lên: “Làm sao yêu thương ông bằng người ta, còn nói vì giúp ông
thoát tội liên đới trong sự cố hỏa hoạn, cô ta đã bôn ba khắp nơi, đúng
là cô ta đã trở thành người cứu thế của ông rồi”.
Hứa Thiếu Phong vừa nghe nhắc đến việc Trần Tư Tư giúp anh thoát vụ hỏa hoạn, trong
lòng mừng thầm, đang lo không biết giải thích thế nào về chuyện giữa anh và Trần Tư Tư, thì may quá, đây quả là một cơ hội tích cực. Để khiến
Lâm Như có thể chấp nhận được, bèn cố ý nói: “Bà xem bà đấy, sao lại
nhắc đến cô ấy rồi? Nếu như không phải vì vụ hỏa hoạn lần trước khiến
tôi đứng trước nguy cơ bị khai trừ, tôi cũng không có mối quan hệ này
với cô ta, chủ yếu là trong thời khắc then chốt ấy, tôi nghe người ta
nói cô ấy có quen với Tổ trưởng Tổ Điều tra Sự cố Mã Trung Tân, mới nhờ
cô ta giúp một chút. Nhưng không ngờ được là sau việc đó lại chịu nhiều
tai tiếng thế này, đúng là được không bằng mất. Cứ thế này, thà trước
đây tôi không nhờ cô ta còn hơn, cho dù có mất chức quan cũng không bị
mang tiếng”. Hứa Thiếu Phong nói nhiều như thế, sau khi nói xong, ông
mới thực sự ngạc nhiên không ngờ được mình lại có thể nói ra những lời
như thế này, lại có thể đưa một việc vốn dĩ thuộc lĩnh vực tình cảm
chuyển thành việc vì lợi ích chính trị, như thế có thể tìm được đường
lui cho mình mà lại tìm được lý do đối phó với Lâm Như.
Sau khi
Lâm Như nghe xong những lời này, quả nhiên thái độ tốt lên rất nhiều,
bèn nói: “Nếu đàn bà là nước, đàn ông là thuyền, thì nước có thể đẩy
thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền. Từ cổ chí kim, đã có không biết
bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, gió bão dặm trường gì cũng từng trải
qua, nhưng không ngờ lại bị lật thuyền vì sự dụ dỗ của đàn bà. Tôi hy
vọng ông không mắc phải sai lầm đó”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Làm
sao tôi thế được?”. Chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo, Hứa
Thiếu Phong nói: “Có điện thoại, bà đi nghe đi”.