Vợ Quan
Chương 66 : Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (6)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Lâm Như hơi nghi ngờ bèn cầm lấy điện thoại nói Alo một tiếng.
Bên đầu kia điện thoại nói: “Alo, chị dâu, em là Chính Tài, gần đây chị vẫn khỏe chứ?”
Lâm Như nói: “Ờ, là Chính Tài à, tôi rất tốt, gọi điện đến có việc gì thế?”
Đầu kia điện thoại nói: “Lúc nãy em gọi điện cho Cục trưởng Hứa, anh ấy tắt máy. Trên tỉnh phái người tới, không thể tìm được anh ấy, em bèn gọi
điện về nhà xem anh ấy có nhà không”.
Lâm Như nói: “Ông ấy ở nhà, chờ ông ấy nhận máy nhé!”, nói xong đưa điện thoại cho Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong nói: “Đúng là phiền phức thật, tan làm rồi vẫn không được
yên thân”. Nói rồi lấy điện thoại từ tay của Lâm Như nói: “Alo, Chính
Tài, không phải là tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Các cậu thay mặt tôi
đi một chuyến”.
Chính Tài nói: “Anh Hứa, không được, có cả đồng
chí Lý cũng về nhất định đòi anh phải tới mới được, ông ta nói nếu anh
không tới, ông ta sẽ lên tỉnh ngay đêm nay”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Thôi được, tôi sẽ đến”. Đặt máy xuống, trong lòng nghĩ Vương Chính Tài đúng là xứng đáng với chức Chánh văn phòng, khi làm việc không để lọt
lấy một giọt nước, nhẹ nhàng mà lừa được Lâm Như. Bèn giả vờ dáng vẻ bất đắc dĩ nói: “Bà xem đấy, muốn yên tĩnh một chút cũng không được”.
Hứa Thiếu Phong thấy Lâm Như không phản ứng gì, biết là cô vẫn còn đang
giận ông, bèn cười với cô nói: “Để tôi xin nghỉ phép, thế có được
không?”
Trên miệng của Lâm Như hơi nở ra một nụ cười, nhưng lại
rất nhanh được cô kìm lại, mới nói: “Đó là sự tự do của ông, tôi đâu có
quyền quản ông?”
Tiểu tiết này Hứa Thiếu Phong sớm đã nhận ra,
biết được tình hình không nguy lắm, nói: “Tôi đi đối phó một chút rồi
Cô vừa nghe thấy những lời này, lại òa lên khóc tiếp.
Hứa Thiếu Phong bèn dỗ dành cô, nói: “Đừng có khóc, đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói”.
Nói rồi, bế cô đặt lên ghế sofa, sau đó lại rót cho cô một cốc nước, còn
mang lại chút đồ ăn đã mua lúc nãy, mở ra, rồi cầm lấy đôi đũa, đưa cho
cô và nói: “Ăn một chút đi, đừng để đói quá”.
Trần Tư Tư bèn đặt đũa xuống nói: “Em không đói”.
Hứa Thiếu Phong một tay ôm trọn lấy Trần Tư Tư, rồi lại cầm lấy đũa, gắp đồ ăn, bón cho cô. Đợi cô ăn hết, lại đút cho miếng nữa, lúc này cô mới
cầm lấy đũa nói: “Để em”.
Hứa Thiếu Phong nghĩ thầm, bà cô này,
đúng là còn khó chiều hơn người trước, càng nhỏ càng khó chiều, nhưng mà cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo mình gây ra họa? Mình không đến hầu hạ thì còn ai tới đây, cũng chẳng thể phái thuộc hạ của mình tới được?
Nghĩ tới đó, không nén được cười thầm, ông thấy mình đúng là đê tiện,
cuộc sống êm ấm không muốn, lại đi trêu hoa ghẹo liễu, để sau khi gây ra tai họa này, lại giống như một tên thái giám. Nhưng nói đi cũng phải
nói lại, nhìn dáng vẻ ăn cơm của Trần Tư Tư đúng là khiến cho người khác thấy yêu, từng miếng nhỏ, từng miếng nhỏ, ăn không chậm cũng không gấp, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng tóp tép, tóp tép. Anh như là
đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Tư Tư ngẩng đầu lên, lườm ông một cái nói: “Nhìn em thế làm gì?”
Ông nói: “Đẹp. Nhìn chưa đã!”
Cô nói: “Nhìn không đã thì cưới em đi, ngày nào cũng được nhìn, để cho anh nhìn đã thì thôi”.
Anh thấy hận vì không thể tát cho mình một cái, đúng là hũ nào không mở thì nhắc tới hũ đó, tại sao lại để vấn đề đến nước này? Thiếu Phong chỉ
biết cười he he nói: “Anh mà cưới em không phải là đa thê sao? Đến lúc
đó, anh trở thành kẻ phạm pháp, còn có lời nào để mà nói?”
Trần Tư Tư buông đũa xuống nói: “Thế thì anh ly hôn với bà ấy đi”.