Vợ Quan
Chương 77 : Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (17)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Gần một tuần nay không gặp cô nên anh có chút vội vàng, liền đi ngay vào phòng tắm tắm qua một chút.
Khi bước ra, nhìn thấy Trần Tư Tư đã cầm quần áo cho mình, cô cũng đã cởi
bỏ hết xiêm y chuẩn bị đi vào phòng tắm, Hứa Thiếu Phong ôm chầm lấy cô
rồi ép chặt lên hai bên eo cô. Cô nhẹ nhàng nói: “Con mèo tham ăn, nhớ
em đến thế cơ à?”. Anh ư lên một tiếng, trong lòng nghĩ cô thật là nhiều chuyện. Không nhớ cô thì sao lại như thế được? Cô liền ghé sát mặt ông
nói: “Anh ở ngoài đợi em một chút, em tắm xong sẽ ra ngay, được không?”, nói rồi nhẹ nhàng đẩy ông ra ngoài, đi vào phòng tắm.
Anh đành
mặc quần áo ngủ nằm trên ghế sofa vừa hút thuốc vừa đợi cô, trong lòng
thầm nghĩ thượng đế tại sao lại tạo ra trò ma quỷ gì thế này, để cô ta
đến cướp mất hồn mình, nếu cứ thế này thì làm sao mà chia tay được?
“Không được, không thể tiếp tục như thế này được, đợi khi công trình đó
mở gói mời thầu mình sẽ lấy nó về cho cô ấy, cũng xem như là báo đáp cô
ấy, sau đó mới nói đến chuyện chia tay, như thế có lẽ dễ dàng hơn”.
Hứa Thiếu Phong hút hết một điếu thuốc, một lúc sau cô ấy mới đi ra khỏi
phòng tắm, trên người quấn chiếc khăn tắm. Mái tóc búi cao lên nhìn như
biến thành một người khác vậy, rất cao quý, sang trọng. Cô để lộ cặp
chân dài trắng nõn, rất dễ làm mê hoặc lòng người, bất giác anh nghĩ
thầm trong bụng, yêu tinh, đúng là con yêu tinh.
Anh định đứng dậy đi vào phòng ngủ thì cô ta nói: “Thiếu Phong, anh có biết em vừa gặp ai không?”
Anh nói: “Làm sao anh biết được em đã gặp ai”.
Cô nói: “Em gặp Lâm Như, là bà ấy hẹn em”.
Nghe thấy vậy, anh thấy trong lòng có chút căng thẳng, hưng phấn lúc nãy đã
vơi đi nửa phần, anh hỏi một cách nghi ngờ: “Cô ấy tìm em để làm gì?”
Cô vừa xoa kem dưỡng da vừa chậm rãi nói: “Còn làm gì nữa? Tất nhiên là động viên em từ bỏ anh rồi”.
Ông nói: “Vậy em trả lời thế nào?”
Cô cười nói: “Thiếu Phong, vậy em hỏi anh, anh mong em trả lời bà ta thế nào, xem xem liệu chúng ta có cùng suy nghĩ không”.
Thiếu Phong hơi bực mình, cô ta đang mang anh ra làm trò đùa à, sao mà anh có thể trả lời câu hỏi thế này chứ?
Nghĩ rồi anh cười một cách gượng gạo nói: “Câu hỏi này anh không trả lời được”.
Trần Tư Tư ngồi xuống bên ông, lay người ông nói: “Nói đi mà, em muốn nghe xem anh nghĩ thế nào?”
Hứa Thiếu Phong véo mũi cô một cái nói: “Đồ quỷ nhỏ, anh không nói đấy”.
Trần Tư Tư nói: “Không, em muốn chính miệng anh nói anh yêu em”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Được rồi, được rồi, anh nói, anh yêu em. Như thế này em đã mãn nguyện chưa?”
Trần Tư Tư vui vẻ nói: “Thiếu Phong, em thực sự rất yêu anh, nhưng em sợ một ngày nào đó anh rời bỏ em, thực sự em lo lắm”.
Hứa Thiếu Phong lại trầm lặng một chút, không ngờ thú vui của mình lại gây
nên rắc rối lớn đến vậy, bây giờ thì phải làm sao? Cách tốt nhất là làm
công tác tư tưởng, chỉ có cách không ngừng kiên trì, rồi cũng có ngày
anh thuyết phục được cô. Thế là Hứa Thiếu Phong liền làm theo những gì
mình nghĩ. Anh nói: “Tư Tư, thật ra ai mà có được người con gái xinh đẹp năng động như em thì thật là có phước. Một người đàn ông hơn bốn chục
tuổi như anh mà có được em đúng là vận may của anh từ kiếp trước để lại, anh không có lý do gì không trân trọng, cũng không có lý do gì mà không vui mừng. Bây giờ có những cặp tình nhân mới chỉ sống với nhau vài ba
năm đã không còn cảm giác mới mẻ nữa rồi chứ nói gì đến lâu dài. Đã qua
lại với nhau ba năm nay rồi, nhưng chúng ta vẫn giữ được cảm giác mới mẻ đó, điều đó chứng tỏ chúng ta có duyên với nhau. Đời người liệu sống
được bao nhiêu năm, bao nhiêu năm không hiểu biết mọi chuyện đợi đến khi nhận ra điều gì đó thì mình cũng đã ngoại tứ tuần rồi. Theo anh, chỉ
cần mình đã từng có được thì sợ gì không thiên trường địa cửu? Cổ nhân
từng nói khi nỗi khổ về tình ái kéo dài, con người sẽ vô cùng bế tắc”.
Thấy Tư Tư không có phản ứng gì, Hứa Thiếu Phong tự hỏi liệu có phải mình đã nói những lời sáo rỗng không. Loanh quanh mãi vẫn chưa nói được tới mấu chốt của vấn đề, thế nên mới không làm cho cô ấy chú ý, nhìn Trần Tư Tư đang nằm trong lòng mình, nhìn đôi mắt lim dim của cô, cô buồn ngủ thật hay là cô không để tâm đến những gì anh nói? Hứa Thiếu Phong liền nhẹ
nhàng hỏi: “Em ngủ rồi à?”
Trần Tư Tư bỗng dưng mở to mắt, nhìn ông nói: “Không, em đang nghe anh diễn thuyết đây”.
Hứa Thiếu Phong không nhịn được cười phá lên, thật là điên rồ, tâm sự
chuyện trò với cô ta, cô ta lại cho rằng mình đang đọc diễn thuyết, thật là chẳng còn hứng thú nữa, xem ra đúng là đã đi xa vấn đề giống như
đang đọc diễn thuyết vậy, thật hết cách, nhưng đây là thói quen nhiều
năm nay của Hứa Thiếu Phong rồi, giờ chỉ còn cách thay đổi dần dần thôi.
Anh cười, cô cũng cười theo, hai người cùng cười lớn, chiếc ghế sofa rung
lên từng đợt theo tiếng cười của họ. Hứa Thiếu Phong hiểu rằng, không
phải anh đi quá xa vấn đề mà là cách thức làm có vẻ không hợp cho lắm.
Những câu nói này đáng lẽ nên ngồi dậy nói chuyện thẳng thắn với nhau
chứ không phải để cô ta nằm trong lòng mình rồi nói, con đường đi đã sai thì kết quả đương nhiên cũng thế.
Thấy Trần Tư Tư cười như vậy
bỗng nhiên ông không biết phải nói gì nữa, thôi bỏ đi, đây đâu phải là
nơi bàn chuyện, để hôm khác rồi nói vậy.