Vợ Quan

Chương 82 : Cơn lốc tình yêu (5)

Ngày đăng: 09:12 18/04/20


Những bức thư nặc danh bên dưới có ghi dòng chữ đọc xong sẽ rõ lần lượt đến được nơi mà nó phải đến.



Tâm trạng của những người nhận được lá thư này không giống nhau, thái độ cũng khác nhau.



Người đầu tiên nhận được lá thư đó là Vương Chính Tài. Ngày nào nhân viên bảo vệ cũng mang cho ông một tập báo và một đống tài liệu. Những bưu kiện

này chủ yếu là đồ dùng văn phòng do nơi khác chuyển đến, nào là máy in,

các loại sách báo, dù địa chỉ người gửi không giống nhau, các sản phẩm

cũng muôn hình muôn vẻ, có lúc Vương Chính Tài không thèm bóc ra xem đã

cho vào thùng rác.



Trong những lá thư gửi đến lần này có một lá

gửi đến phòng làm việc, bên dưới ghi “đọc xong sẽ rõ”. Dòng chữ này

khiến người ta phải tò mò, Vương Chính Tài bóc ra xem. Anh không khỏi

ngạc nhiên, thì ra là một bức thư nặc danh tiết lộ đời tư của Hứa Thiếu

Phong. Đầu tiên Vương Chính Tài nhìn thấy tấm ảnh, có vẻ chụp không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra đó chính là Hứa Thiếu Phong, người con gái khoác tay Hứa Thiếu Phong trông cũng rất xinh đẹp. Mở lá thư ra xem thì nhìn thấy chữ ký do chính tay Hứa Thiếu Phong viết trên bản đăng

ký, Vương Chính Tài thở dài ngao ngán, trong lòng nghĩ thế là xong, lần

này Hứa Thiếu Phong chết chắc rồi. Không có gì bàn cãi thêm nữa, mục

đích của người viết lá thư nặc danh này rất rõ ràng, nhất định là muốn

kiện Hứa Thiếu Phong, muốn làm cho Hứa Thiếu Phong thân bại danh liệt.

Nếu như vậy thì người nhận được lá thư này không chỉ có mình anh, những

lãnh đạo cấp cao trên tỉnh chắc cũng đã nhận được rồi.



Vương

Chính Tài vội vàng gấp lá thư lại rồi bỏ vào trong ngăn kéo, trong lòng

thầm trách không biết ai đã làm trò này. Anh biết, nói đúng ra thì bên

trên không quan tâm đến những lá thư nặc danh nói xấu lãnh đạo nhưng lá

thư này thì hoàn toàn khác, nó có tính định hướng rõ ràng, còn có cả

chứng cứ nữa, những thứ này cũng có tác dụng tích cực nhất định. Bất

giác anh toát mồ hôi thay cho Hứa Thiếu Phong, nếu thực sự Hứa Thiếu

Phong xảy ra chuyện thì chắc chắn cũng ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị

của anh. Điều này khác gì một chuỗi cá thể, chỉ cần một mắt lưới ở giữa

mà hỏng thì sẽ ảnh hưởng đến cả hệ thống. Vương Chính Tài không khỏi lo

lắng, lo lắng cho Hứa Thiếu Phong cũng lo cho chính mình nữa.



Lúc này, điều đầu tiên anh nghĩ là nên kể chuyện này cho Hứa Thiếu Phong để anh ta có sự chuẩn bị trước về tinh thần, kịp thời có những đối sách
cũng đều gây ảnh hưởng đến bản thân”.



Vương Chính Tài nói: “Cục trưởng Hứa, nếu thua anh ta thế này thì thật không phục”.



Hứa Thiếu Phong nói: “Đánh công khai thì còn tránh được chứ đánh lén thì

thật khó tránh. Gặp những chuyện này chỉ có thể tự trách mình thôi.

Chính Tài à, cậu nói xem việc này có thể là do ai làm?”



Vương Chính Tài nói: “Theo như tôi nghĩ thì đây là do người trong Cục chúng ta làm”.



Hứa Thiếu Phong hỏi: “Lý do?”



Vương Chính Tài đáp: “Người ngoài ai hơi đâu mà đi làm những việc này, ai

cũng có việc bận của mình làm gì còn có hứng thú mà quan tâm đến chuyện

của người khác nữa? Trừ khi việc làm của anh ảnh hưởng đến lợi ích của

họ, nếu không thì chẳng ai muốn làm cả. Nói theo ý này thì tôi thấy đây

là việc làm của cá nhân nào đó trong Cục chúng ta”.



Hứa Thiếu Phong gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, xem ra có người muốn nhằm vào cái ghế Cục trưởng của tôi rồi”.



Vừa nói đến đây thì bên ngoài có người gõ cửa, Hứa Thiếu Phong liền vội

vàng thu dọn tấm ảnh và lá thư trên bàn, nháy mắt Vương Chính Tài nói:

“Cậu ra xem là ai”.



Vương Chính Tài ra mở cửa, người đến là nguyên Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn Đỗ Ngọc Thành.



Hứa Thiếu Phong nhìn thấy ông già này trong lòng không vui vẻ gì nhưng

không thể hiện ra mặt, đành miễn cưỡng đứng dậy nhường chỗ cho ông ta.



Không ngờ khi Hứa Thiếu Phong vừa kết thúc chủ đề lá thư nặc danh thì Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương cũng mở lá thư đó ra.