Vợ Quan
Chương 83 : Cơn lốc tình yêu (6)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Đầu tiên Uông Chính Lương nhìn thấy tấm ảnh Hứa Thiếu Phong và một cô gái ở bên nhau.
Tấm ảnh đó giống như được chụp bởi camera đặt trên trần nhà, đầu thì to
người thì nhỏ, người phụ nữ dường như nép vào Hứa Thiếu Phong còn Hứa
Thiếu Phong giống như đang trốn tránh. Chỉ nhìn tấm ảnh này là có thể
đoán ngay nó bị người khác chụp trộm hoặc lấy từ băng video. Tiếp đó,
ông xem lá thư nặc danh kia rồi lại xem bản đăng ký ra vào khu hoa viên
Di Tình của Hứa Thiếu Phong, xem xong cũng than một tiếng. Ở cương vị
một Bí thư Thành ủy như ông, Uông Chính Lương tất nhiên thường xuyên
nhận được không ít những lá thư nặc danh như thế, hầu hết đều là kiện
cáo các vị lãnh đạo, không nói họ đồi bại mà là nói phong cách sống của
họ có vấn đề, cũng chỉ là nói vậy thôi chứ không có bằng chứng thực tế.
Những lá thư như thế này Thành ủy không bao giờ để ý, Thành ủy còn có
việc của Thành ủy, tuyệt đối không thể bị mấy lá thư nặc danh này ảnh
hưởng đến công việc được, nếu không cả năm chuyên đi điều tra những việc này cũng không hết thì thời gian đâu mà làm các công việc khác nữa.
Tuy nhiên, lá thư nặc danh trước mắt ông lại không như vậy, trong thư còn
nói rõ tên của người con gái này, sống ở đâu, có bản đăng ký của Hứa
Thiếu Phong vào nhà cô ta, còn có tấm ảnh khá thân thiết của bọn họ nữa. Lá thư nặc danh này quả thực khác với những lá thư khác, vì vậy cần
phải điều tra một chút. Nghĩ vậy ông liền điện cho Bí thư Hội đồng Kỷ
luật Thành phố bảo ông ấy qua gặp một chút.
Gác máy xong ông lại
cho tấm ảnh và lá thư vào trong phong bì. Trong lòng nghĩ Hứa Thiếu
Phong này đúng là không biết điều, có người vợ tốt như Lâm Như còn không an phận, tại sao lại muốn ngắt hoa bẻ cành bên ngoài chứ? Nếu đúng là
có chuyện này thật thì anh ta không những có lỗi với tổ chức mà còn có
tội với người vợ hiền xinh đẹp đó. Trong mắt Uông Chính Lương thì Hứa
Thiếu Phong là một cán bộ rất có thực lực, khả năng làm việc rất tốt,
lại là ứng viên dự bị của cán bộ địa phương, có vẻ không thể như thế
được, nhưng trong lá thư nói rất rõ như vậy khiến ông không khỏi nghi
ngờ.
Uông Chính Lương đang nghĩ vậy thì Lý Minh Đạt đến gõ cửa.
vẫn chưa to lên thì sớm giải quyết nó đi là coi như xong. Nhưng đằng này cô ta lại không nghe lời, cứ đòi sinh đứa bé ra. Đây không phải là muốn hại anh sao? Mặt khác, anh lại thông cảm với cô ta, bây giờ cô ta bụng
mang dạ chửa, dù là về mặt tình cảm hay về đạo lý thì anh đều cảm thấy
không đành lòng. Không ngờ cứ hết chuyện này lại đến chuyện khác, mâu
thuẫn này chưa giải quyết xong thì lại đến chuyện lá thư nặc danh gây ra phiền phức khiến anh thực sự thấy đau đầu.
Điện thoại kêu rất lâu, đầu dây bên kia mới có người nhấc máy nhưng lại không có tiếng gì cả, rất yên lặng.
Anh biết là cô vẫn còn giận nên chào cô trước: “Alo, Tư Tư à, em khỏe không?”.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Em không khỏe, chỉ cần
anh khỏe là được rồi, em khỏe hay không thì có gì phải bận tâm”.
Nghe xong câu này, tim anh đau nhói, cảm giác giống như bị rắn cắn vậy, anh
nói: “Anh cũng không khỏe, hôm nay đã xảy ra một chuyện, ứng xử không
tốt thì tất cả đều kết thúc. Tư Tư, đừng giận anh nữa có được không? Anh hy vọng em có thể vui vẻ hơn”.
Trần Tư Tư vội vàng nói: “Sao vậy? Anh đã xảy ra chuyện gì rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Có người chụp ảnh trộm hai chúng ta, còn viết cả thư
nặc danh nữa, thế này đi, trưa nay em có thời gian không? Chúng ta gặp
nhau đi”.
Trần Tư Tư nói: “Em rảnh, anh đến đây đi”.
Hứa
Thiếu Phong nói: “Có người để ý đến anh rồi, đến nhà em không tiện, thế
này vậy, anh đợi em ở quán cà phê Mạch Điền ở đường Hải Thiên”.
Gác máy xong, Hứa Thiếu Phong nhắm mắt, dựa đầu vào ghế. Anh thấy thật mệt
mỏi, một sự việc còn không giải quyết xong thì giờ lại thêm sự việc
khác, làm sao mà giải quyết ổn thỏa đây?”.