Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 526 : Ghi giấy nợ là được rồi

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


- Đúng vậy, chính là hai vạn. – Đường Kim gật đầu khẳng định:



- Nhưng mà không phải hai vạn tệ một đĩa mà là hai vạn tệ một hạt, phải rồi, cô đếm thử xem một đĩa có khoảng bao nhiêu hạt.



Lời vừa nói ra thì đến cô gái bồi bàn cũng ngây ngốc luôn, Diệp Tử Đạt ở gần đó cũng giật mình, cuối cùng hắn cũng biết là mình đã đánh giá thấp Đường Kim rồi, vị tỷ phu trâu bò này quả thật định bán lạc rang theo hạt a, hai vạn tệ một hạt đúng là giá trên trời, không biết Đường Kim bán lạc rang hay bán tiên đan nữa.



- Cái…cái gì cơ? Hai vạn tệ một hạt? – tên lưu manh thét lên:



- Lạc của ngươi làm bằng vàng à, làm bằng vàng cũng không đắt như thế!



Vừa hét lên hai câu thì tên này chỉ cảm thấy bụng càng đau hơn, hắn lập tức ôm bụng kêu lên thảm thiết.



- Lạc làm bằng kim cương cũng không chữa nổi cơn đau của ngươi đâu, nhưng mà hạt lạc làm bằng kim cương giá chắc không chỉ hai vạn đâu nhỉ? – Đường Kim từ từ nói:



- Dù sao ta cũng là làm ăn chân chính có giá rõ giàng chứ không bắt nạt người tiêu dùng nhé, ta thích bán thì ta bán, ngươi không thích mua thì cút!



- Ta…ta mua! Một tên lưu manh khác ở bàn bên cạnh vội vàng kêu lên:



- Bao nhiêu tiền ta cũng mua, mau đưa cho ta đi!



Không phải tên này muốn thỏa hiệp mà là bụng đang đau éo chịu được, mọi người đều không phải kẻ ngốc, ai chẳng biết là mình bị ám toán, đối phương rõ ràng làm muốn chặt chém tiền của mình, nếu không muốn mất tiền thì cứ tiếp tục chịu đựng, như thế thì thà rằng dùng tiền giải nạn nhanh nhanh cho nó sớm chợ.



- Ừ, cuối cùng cũng có người chịu mua bán công bằng, phục vụ đâu, viết cho hắn cái đơn thanh toán đi! – Đường Kim mãn ý nói.



Cô gái bồi bàn kia vẫn chưa hết đơ, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng làm phục vụ cho quán ăn, nhưng mà loại đơn thanh toán kiểu chặt chém như thế này thì nàng chưa từng viết bao giờ.
- Vốn là các ngươi có thể đi rồi, nhưng mà chúng ta còn phải thương lượng việc trả nợ nữa mới xong.



- Trả nợ? – mấy chục tên lưu manh đồng thời mặt như mướp đắng, bọn chúng bây giờ thực sự không đào đâu ra tiền cả.



- Mặt đừng có dài ra như cái bơm thế, con người ta thật ra rất lương thiện. – Đường Kim nở một nụ cười xán lạn:



- Ta biết các ngươi không có tiền để trả hết cho ta cho nên ta đã giúp các ngươi nghĩ ra một biện pháp rất hay.



- Lương thiện?



Bao gồm hai chị em Diệp Tử Vận và tất cả nhân viên trong nhà hàng, mỗi người đều dùng ánh mắt như gặp người ngoài hành tinh nhìn Đường Kim, hắn mà lương thiện thì trên đời này làm gì còn lưu manh nữa?



- Đại ca, xin cứ nói. – tên lưu manh kia cũng không tin Đường Kim tốt bụng đến đâu nhưng vẫn dè dặt hỏi.



- Mọi người đều là người hiểu chuyện cho nên ta cũng không úp mở gì nữa, trực tiếp nói thẳng luôn. Các ngươi muốn trả hết nợ thì có hai cách, một là để cho người sai các ngươi làm chuyện này trả hộ, việc này do hắn đầu têu nên số tiền này cũng phải tính lên đầu hắn. – Đường Kim từ từ nói:



- Có điều ta thấy hắn quá nửa sẽ không chịu trả nhiều tiền như vậy thay các ngươi.



- Đại ca anh minh! – tên lưu lanh vội vàng nịnh nọt, để cho Phương công tử trả nợ hộ? Làm sao có thể chứ! Nếu như tất cả cộng lại mới vài chục vạn tệ thì có lẽ còn có thể, nhưng bây giờ mỗi người cũng đã nợ vài chục vạn, tất cả cộng lại cũng hơn ngàn vạn tệ rồi, Phương công tử không thể nào chi nhiều tiền như thế cho đám lưu manh giang hồ bọn chúng được.



- Cách thứ nhất không được thì còn cách thứ hai, ờ… nếu để các người trực tiếp trả nợ cũng không thể, nhưng mà các người có thể làm việc để trừ nợ dần a! – Đường Kim không nhanh không chậm nói:



- Ví dụ như ở đây có kẻ muốn ăn quỵt thì các người sẽ ra mặt giải quyết, mỗi lần sẽ trừ 1 vạn tệ chẳng hạn, hoặc là nếu nhà hàng gặp phiền phức khác sẽ để cho các ngươi giải quyết, như thế cũng có thể trừ được một số nợ nhất định. Đương nhiên các người cũng có thể đến đây trực tiếp làm những việc như rửa bát lau nhà… nhưng mà ta nghĩ các người có rửa bát cả đời cũng trả không hết nợ đâu. Thế nào hả? Cách này ổn chứ?