Vô Tận Hỏa Vực
Chương 15 : Quyết chiến
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
Thôn Huyết Yêu trảm
Đây là một trong những bí kĩ thành danh của Ám Dạ. Khi sử dụng chiêu này, Ám Dạ sẽ cho linh khí ở trong Tử Phong chủy thủ của mình cắn nuốt một phần máu để đủ sức truyền ra một lượng tử khí bao trùm toàn bộ lưỡi của nó. Sau đó hắn liền truyền Phong chi lực trong cơ thể của mình để tụ những tử khí trong không khí lại một chỗ tạo thành những lưỡi dao tấn công đối phương.
Tuy tu vi của Ngụy Lãng hơn hẳn Ám Dạ, nhưng khi thấy được chiêu này cũng không dám khinh thường, lập tức xoay chuyển thân đao đón đỡ, dẫu vậy vẫn bị đẩy mạnh về phía sau. Dạ Ảnh cũng thừa cơ hội tấn công liên tục, làm Ngụy Lãng phải vất vả đón đỡ, liên tục lùi về sau. Chợt, Ngụy Lãng chợt dựng tóc gáy. Theo bản năng chiến đấu lâu năm của lão, lão cảm nhận được nguy hiểm ở rất gần sau lưng, liền bất chấp thế công của Dạ Ảnh, đón đỡ một chưởng rồi lập tức chuyển hướng bay người sang trái. Sau đó lập tức nhìn về phía lưng phải. Chỗ này quần áo Ngụy Lãng đã bị cắt đứt theo một đường ngang cực mỏng, ngay cả địa giáp của lão cũng bị xuyên qua, chỉ thiếu chút là phá tan được cả tầng huyễn lực hộ thân của lão, ấy vậy mà lão chẳng hề phát giác. Nếu như không phải bản năng của lão trỗi dậy, có lẽ Ngụy Lãng đã bị thương. Nghĩ đến đây lão có chút sợ hãi, lại nhìn về phía dưới, nơi có sợi dây vô hình. Đó là kim tằm dao, được lấy ra từ người kim tằm, trải qua luyện chế gắt gao để có thể cắt hầu như mọi thứ. Người sử dụng được nó cũng chỉ có một số rất ít, hình như có cả Hồ Mị trong Tứ Đại Mê Hồn sứ giả. " Không ổn rồi" đến lúc này, trong đầu Ngụy Lãng hiện lên một ý nghĩ, khi vừa dùng huyễn lực cảm nhận xung quanh, lão liền nhận ra có tới vài chục dao kim tằm đang lơ lửng.
Vèo vèo, chợt, một mũi kiếm từ hư không chém tới Ngụy Lãng. Ngụy Lãng phản ứng cũng lanh lẹ, lập tức nâng đao đón đỡ, sau đó luân chuyển huyễn lực trong cơ thể bạo phát về phía thân kiếm. Nhưng ngay khi Ngụy Lãng dồn huyễn lực về phía trước thì thân kiếm đã biến mất. Người đỡ chiêu này lại là Dạ Ảnh làm Ngụy Lãng không giám dùng quyền đón đỡ chủy thủ của hắn, lập tức thu chiêu, rút đao ra đón đỡ.
Sau nửa canh giờ, cuộc chiến rốt cục sắp đến hồi quyết định. Lúc này, bên phía Dạ Ảnh, Dạ Ảnh đối đầu trực tiếp với Ngụy Lãng, lợi dụng địa hình đã được bố trí kim tằm dao, cộng với những đòn tấn công khi có khi không từ khắp nơi đã làm cho Ngụy Lãng ăn phải đau khổ không ít, bất quá Dạ Ảnh cũng đã bị thương, lại do chênh lệch tu vi nên huyễn lực cũng không còn lại nhiều. Còn Ngụy Lãng có thổ chi lực - là loại chi lực phòng thủ mạnh mẽ bậc nhất, nếu không phải như vậy lão đã chết vài lần chứ không chỉ bị thương như bây giờ. Tu vi vượt trội cộng với thanh đao trong tay lão là bảo vật có thể hấp thu huyễn lực từ thiên địa nhanh hơn bình thường giúp hắn vẫn đứng vững cho đến hiện tại. Nếu như cứ triền đấu như vậy, bên Dạ Ảnh chắc chắn sẽ thua thê thảm.
- Hừ, theo ta thấy các ngươi nên sớm muộn gì cũng phải chết. Không bằng bây giờ đầu hàng sau đó đưa Mộc Cổ Phù cho ta, ta sẽ để các ngươi tự sát. Ngụy Lãng cười lớn.
Dạ Ảnh cũng biết nếu không có đột phá, sớm muộn gì cũng thất bại, bởi vậy, lập tức lấy thanh chủy thủ đã chuyển qua màu đen rạch trên ngực mình.
- Không được, làm vậy sau khi kết thúc trạng thái tu vi của huynh sẽ thụt lùi cho đến lúc chết đấy. Trong không khí vang lên một giọng nói dịu dàng kèm theo chút lo lắng.
- Ta biết, nhưng nếu không giết được hắn sẽ không thể đưa thiếu chủ đi, ta còn mặt mũi nào nói với gia chủ? Dạ Ảnh kiên quyết nói rồi lập tức đâm sâu chủy thủ vào tim mình.
Ngay lúc đó, toàn bộ người Dạ Ảnh đều chuyển thành tử sắc, sau đó lao tới tấn công Ngụy Lãng. Ngụy Lãng thấy Dạ Ảnh lao tới lại sử dụng phương pháp cũ, lập tức nâng đao, dường như quyết tâm lấy tu vi để áp chế cục diện. Bất quá hiện giờ Dạ Ảnh đã khác trước, sau vài chiêu lập tức nhận ra sơ hở của Ngụy Lãng, liền chém trúng bả vai lão, sau đó đánh hai quyền làm lão bay thẳng về phía sau. Đúng lúc này, chợt một thân ảnh từ hư không hiện ra, quát khẽ:
- Mê Hồn Hồ Linh thuật
Lập tức cơ thể Ngụy Lãng như bị hóa đá, dù cố gắng cỡ nào cũng không thể chuyển động, chỉ có ánh mắt và miệng là hoạt động bình thường. Thân ảnh vừa xuất hiện từ hư không kia là một nữ tử cả người bao bọc bởi bộ bạch y, dáng người thon thả, mềm mại, ngũ quan tinh mĩ, mái tóc búi cao mang vẻ quý phái, đôi mắt màu đỏ mang dáng vẻ mê mị hút hồn. Đây rõ ràng là Hồ Mị, một trong Tứ Đại Mê Hồn sứ giả.
- Đúng như lời đồn, Hồ Mị của Mê Hồn sâm lâm quả nhiên là cực phẩm mỹ nhân. Đúng là ước vọng của bao nhiêu đàn ông. Ngụy Lãng kì lạ lại không sợ hãi mà cười một cách dâm dục, nói
- Hừ, chết đến nơi mà vẫn nói ra những lời đê tiện như vậy, thật uổng công ngươi tu luyện đến cảnh giới này. Hồ Mị khinh thường nói.
- Đừng để ý, cứ giết hắn là được. Ta sắp chịu không nổi rồi. Dạ Ảnh nói
- Vì một tên như vậy mà đổi mạng sống của huynh, ta thất thật không đáng. Hồ Mị thương tâm nói.
- Không sao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ gia chủ giao, coi như ta đã toại nguyện. Dạ Ảnh bắt đầu có chút suy yếu.
- Ha ha, các ngươi thật sự nghĩ rằng sẽ giết được ta sao? Thật quá buồn cười. Ngụy Lãng cười lớn, sau đó cả người lập tức vỡ vụn, tan thành một đống đất đá.
Thổ phân thân
Thấy vậy, cả hai người đều hô to không ổn, sau đó nhìn về phía sau, đã thấy Ngụy Lãng vác theo Trần Anh đang hôn mê đi về phía này, trên mặt còn nở nụ cười dữ tợn:
- Trò chơi kết thúc ở đây
Đây là một trong những bí kĩ thành danh của Ám Dạ. Khi sử dụng chiêu này, Ám Dạ sẽ cho linh khí ở trong Tử Phong chủy thủ của mình cắn nuốt một phần máu để đủ sức truyền ra một lượng tử khí bao trùm toàn bộ lưỡi của nó. Sau đó hắn liền truyền Phong chi lực trong cơ thể của mình để tụ những tử khí trong không khí lại một chỗ tạo thành những lưỡi dao tấn công đối phương.
Tuy tu vi của Ngụy Lãng hơn hẳn Ám Dạ, nhưng khi thấy được chiêu này cũng không dám khinh thường, lập tức xoay chuyển thân đao đón đỡ, dẫu vậy vẫn bị đẩy mạnh về phía sau. Dạ Ảnh cũng thừa cơ hội tấn công liên tục, làm Ngụy Lãng phải vất vả đón đỡ, liên tục lùi về sau. Chợt, Ngụy Lãng chợt dựng tóc gáy. Theo bản năng chiến đấu lâu năm của lão, lão cảm nhận được nguy hiểm ở rất gần sau lưng, liền bất chấp thế công của Dạ Ảnh, đón đỡ một chưởng rồi lập tức chuyển hướng bay người sang trái. Sau đó lập tức nhìn về phía lưng phải. Chỗ này quần áo Ngụy Lãng đã bị cắt đứt theo một đường ngang cực mỏng, ngay cả địa giáp của lão cũng bị xuyên qua, chỉ thiếu chút là phá tan được cả tầng huyễn lực hộ thân của lão, ấy vậy mà lão chẳng hề phát giác. Nếu như không phải bản năng của lão trỗi dậy, có lẽ Ngụy Lãng đã bị thương. Nghĩ đến đây lão có chút sợ hãi, lại nhìn về phía dưới, nơi có sợi dây vô hình. Đó là kim tằm dao, được lấy ra từ người kim tằm, trải qua luyện chế gắt gao để có thể cắt hầu như mọi thứ. Người sử dụng được nó cũng chỉ có một số rất ít, hình như có cả Hồ Mị trong Tứ Đại Mê Hồn sứ giả. " Không ổn rồi" đến lúc này, trong đầu Ngụy Lãng hiện lên một ý nghĩ, khi vừa dùng huyễn lực cảm nhận xung quanh, lão liền nhận ra có tới vài chục dao kim tằm đang lơ lửng.
Vèo vèo, chợt, một mũi kiếm từ hư không chém tới Ngụy Lãng. Ngụy Lãng phản ứng cũng lanh lẹ, lập tức nâng đao đón đỡ, sau đó luân chuyển huyễn lực trong cơ thể bạo phát về phía thân kiếm. Nhưng ngay khi Ngụy Lãng dồn huyễn lực về phía trước thì thân kiếm đã biến mất. Người đỡ chiêu này lại là Dạ Ảnh làm Ngụy Lãng không giám dùng quyền đón đỡ chủy thủ của hắn, lập tức thu chiêu, rút đao ra đón đỡ.
Sau nửa canh giờ, cuộc chiến rốt cục sắp đến hồi quyết định. Lúc này, bên phía Dạ Ảnh, Dạ Ảnh đối đầu trực tiếp với Ngụy Lãng, lợi dụng địa hình đã được bố trí kim tằm dao, cộng với những đòn tấn công khi có khi không từ khắp nơi đã làm cho Ngụy Lãng ăn phải đau khổ không ít, bất quá Dạ Ảnh cũng đã bị thương, lại do chênh lệch tu vi nên huyễn lực cũng không còn lại nhiều. Còn Ngụy Lãng có thổ chi lực - là loại chi lực phòng thủ mạnh mẽ bậc nhất, nếu không phải như vậy lão đã chết vài lần chứ không chỉ bị thương như bây giờ. Tu vi vượt trội cộng với thanh đao trong tay lão là bảo vật có thể hấp thu huyễn lực từ thiên địa nhanh hơn bình thường giúp hắn vẫn đứng vững cho đến hiện tại. Nếu như cứ triền đấu như vậy, bên Dạ Ảnh chắc chắn sẽ thua thê thảm.
- Hừ, theo ta thấy các ngươi nên sớm muộn gì cũng phải chết. Không bằng bây giờ đầu hàng sau đó đưa Mộc Cổ Phù cho ta, ta sẽ để các ngươi tự sát. Ngụy Lãng cười lớn.
Dạ Ảnh cũng biết nếu không có đột phá, sớm muộn gì cũng thất bại, bởi vậy, lập tức lấy thanh chủy thủ đã chuyển qua màu đen rạch trên ngực mình.
- Không được, làm vậy sau khi kết thúc trạng thái tu vi của huynh sẽ thụt lùi cho đến lúc chết đấy. Trong không khí vang lên một giọng nói dịu dàng kèm theo chút lo lắng.
- Ta biết, nhưng nếu không giết được hắn sẽ không thể đưa thiếu chủ đi, ta còn mặt mũi nào nói với gia chủ? Dạ Ảnh kiên quyết nói rồi lập tức đâm sâu chủy thủ vào tim mình.
Ngay lúc đó, toàn bộ người Dạ Ảnh đều chuyển thành tử sắc, sau đó lao tới tấn công Ngụy Lãng. Ngụy Lãng thấy Dạ Ảnh lao tới lại sử dụng phương pháp cũ, lập tức nâng đao, dường như quyết tâm lấy tu vi để áp chế cục diện. Bất quá hiện giờ Dạ Ảnh đã khác trước, sau vài chiêu lập tức nhận ra sơ hở của Ngụy Lãng, liền chém trúng bả vai lão, sau đó đánh hai quyền làm lão bay thẳng về phía sau. Đúng lúc này, chợt một thân ảnh từ hư không hiện ra, quát khẽ:
- Mê Hồn Hồ Linh thuật
Lập tức cơ thể Ngụy Lãng như bị hóa đá, dù cố gắng cỡ nào cũng không thể chuyển động, chỉ có ánh mắt và miệng là hoạt động bình thường. Thân ảnh vừa xuất hiện từ hư không kia là một nữ tử cả người bao bọc bởi bộ bạch y, dáng người thon thả, mềm mại, ngũ quan tinh mĩ, mái tóc búi cao mang vẻ quý phái, đôi mắt màu đỏ mang dáng vẻ mê mị hút hồn. Đây rõ ràng là Hồ Mị, một trong Tứ Đại Mê Hồn sứ giả.
- Đúng như lời đồn, Hồ Mị của Mê Hồn sâm lâm quả nhiên là cực phẩm mỹ nhân. Đúng là ước vọng của bao nhiêu đàn ông. Ngụy Lãng kì lạ lại không sợ hãi mà cười một cách dâm dục, nói
- Hừ, chết đến nơi mà vẫn nói ra những lời đê tiện như vậy, thật uổng công ngươi tu luyện đến cảnh giới này. Hồ Mị khinh thường nói.
- Đừng để ý, cứ giết hắn là được. Ta sắp chịu không nổi rồi. Dạ Ảnh nói
- Vì một tên như vậy mà đổi mạng sống của huynh, ta thất thật không đáng. Hồ Mị thương tâm nói.
- Không sao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ gia chủ giao, coi như ta đã toại nguyện. Dạ Ảnh bắt đầu có chút suy yếu.
- Ha ha, các ngươi thật sự nghĩ rằng sẽ giết được ta sao? Thật quá buồn cười. Ngụy Lãng cười lớn, sau đó cả người lập tức vỡ vụn, tan thành một đống đất đá.
Thổ phân thân
Thấy vậy, cả hai người đều hô to không ổn, sau đó nhìn về phía sau, đã thấy Ngụy Lãng vác theo Trần Anh đang hôn mê đi về phía này, trên mặt còn nở nụ cười dữ tợn:
- Trò chơi kết thúc ở đây