Vô Tận Hỏa Vực
Chương 16 : Lão giả kì bí
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
Xế chiều, khói bếp của các gia đình nhân tộc sống ở miền sơn cước hẻo lánh bắt đầu bay lên từng cột. Trẻ con nô đùa, tiếng nói chuyện của mọi người, tiếng cười của những cặp đôi tạo nên một khung cảnh nồng ấm và bình dị.
Cách đó vài chục dặm có một khu rừng tên Bình Nguyên, ngụ ý như một phần của cao nguyên yên bình. Chẳng qua, hiện tại cái tên này đã không còn phù hợp với nó nữa. Trung tâm khu rừng, cây cối đổ ngã ngổn ngang, đất đá rơi vãi đầy trên mặt đất, từng vũng máu chảy dài tạo nên cảnh tượng có chút thê lương. Trong khung cảnh đó, xuất hiện ba, à không bốn nhân ảnh có chút không phù hợp. Một bên là một bạch y nữ tử phóng ra khí xuất quyền quý, bên cạnh nàng là một nam tử toàn thân tử sắc trang đầy yêu dị. Bên kia lại là một lão giả áo xám mặt mày dữ tợn nhưng lại đang xách trên vai một đứa bé mới tầm 9-10 tuổi.
Ngụy Lãng một tay đặt Trần Anh xuống đất, tay kia lập tức đặt vào yết hầu của nó, nói:
- Thế nào Ám Dạ, Hồ Mị, hai người các ngươi không ngờ được phải không. Ngay từ đầu Lý Nam đã nói rõ cho ta về các ngươi rồi, bởi vậy ngay từ khi bắt đầu giao chiến, ta cố tình giả bộ dùng cách đánh lấy tu vi áp chế ngươi, nhưng thực ra là trà trộn vào trong đó Thổ chi lực để dò tìm tên nhóc này. Hiện tại ta đang nắm giữ sinh tử của nó trong tay, tốt nhất các ngươi nên quy hàng đi.
- Hừ, ngươi không dám công bằng so đấu, lại ra tay với một tiểu bối tu vi yếu hơn mình không biết bao nhiêu bậc, lòng tự tôn của một ma tôn ở đâu? Ngươi đã vứt lòng tự tôn của mình cho chó tha rồi à. Hồ Mị tức giận nói.
- Ha ha, thắng làm vua, thua làm giặc, ta bây giờ cho các ngươi thời gian nửa nén nhang, lập tức tự phong ấn huyễn lực, nếu không ta sẽ giết nó. Ngụy Lãng vừa nói, tay vừa từ từ bóp chặt vào yết hầu Trần Anh.
- Thiếu chủ. Cả Ám Dạ và Hồ Mị đều hô to.
Thấy uy hiếp đã được thực hiện, Ngụy Lãng mới cười gằn, buông lỏng tay ra.
- Xem ra ta không thể thực hiện được di nguyện của gia chủ. Chỉ mong cho thiếu chủ không bị giết hại, nếu không ta cũng khó lòng gặp mặt gia chủ ở Minh giới. Dạ Ảnh thở dài một hơi rồi tự phong ấn huyễn lực lại. Trạng thái không có huyễn lực duy trì lập tức bị hủy bỏ, nội thương lập tức trào ra, đau đớn gấp trăm lần, chả mấy chốc đã gần như biến thành một huyết nhân.
Thấy Dạ Ảnh làm vậy, Hồ Mị bên kia cũng lập tức phong ấn huyễn lực, trong phút chốc trở về thành một nữ tử bình thường. Ý đồ đã được thực hiện, Ngụy Lãng lập tức hiện nên nụ cười hung ác, hô nhỏ:
- Thổ phân thân.
Từng loạt đất đá dưới chân ngay lập tức hội tụ lại, hóa thành hai Ngụy Lãng có dáng vẻ y như chủ nhân, đi tới bắt giữ hai người Ám Dạ. Xong xuôi, lão đi tới người Ám Dạ, mặt hiện lên nụ cười hung ác, nói:
- Hừ, lúc trước ngươi không phải là sát thủ đỉnh cấp sao, cao cao tại thượng sao? Lại còn dám đả thương ta sao, hừ để ta cho ngươi thấy.
Cứ mỗi một câu, Ngụy Lãng lại đá một cước vào người Ám Dạ. Ám Dạ vốn đang bị thương nặng, lại không có huyễn lực chống đỡ, bị đá bay sang gốc cây bên cạnh, cả người chỉ còn đôi mắt là có thể cử động, các kinh mạch hầu như đã đứt gãy. Sau khi phát tiết, Ngụy Lãng lại qua chỗ Hồ Mị, mặt lập tức hiện nên một nụ cười dâm tà:
- Mỹ nữ, vừa nãy ngươi không phải kiêu ngạo lắm sao, tại sao bây giờ lại không nói gì? Đường đường là một trong Tứ Đại Mê Hồn sứ giả, cuối cùng cũng chỉ là vật nằm trong túi của ta thôi
Hồ Mị nghe vậy cũng chỉ mím môi, không nói gì. Thấy tư thái Hồ Mị như vậy trong mắt Ngụy Lãng hiện lên một luồng lửa nóng, không biết do tức giận hay nổi lên bản tính của mình, lão cười đê tiện:
- Vẫn không chịu nói sao? Được. Ta xem ra ngươi và tên kia có chút tình cảm với nhau, mà nãy ngươi nói sao nhỉ, ta không có tự trọng sao? Vậy được, ta sẽ cưỡng gian ngươi ngay tại đây, trước mặt tên Ám Dạ này, để xem ngươi còn giữ được cái lòng tự tôn đó không.
Dứt lời, Ngụy Lãng liền vồ tới Hồ Mị, nhưng mới được nửa đường, đột nhiên trước mắt lão xuất hiện một ngón tay, sau đó, Ngụy Lãng đã không cảm nhận được gì trên nhân gian này nữa.
Hồ Mị được cởi bỏ phong ấn, lập tức cúi đầu tạ ơn:
- Tạ ơn tiền bối đã cứu giúp.
Trong lòng nàng lúc này còn đang sợ hãi với người trước mắt. Lão giả mặc làm bào này xuất hiện như thế nào nàng cũng không nhìn rõ, tuy nàng đã phong ấn huyễn lực nhưng đôi mắt vẫn có sự sắc bén của một Yêu tôn. Ấy vậy mà tất cả những gì Hồ Mị thấy chỉ là một chỉ của lão, một chỉ không chút khoa trương, cũng không có khí thế mãnh liệt. Đó đơn giản chỉ là một hành động đưa ngón tay ra, vậy mà cư nhiên làm một Ma tôn biến thành bụi phấn.
- Không cần cảm ơn, ta nợ tên tiểu tử Trần Phong một ân tình, lần này đến chẳng qua là trả lại cho hắn. Bất quá vẫn đến chậm. Lão giả chậm rãi nói
- Tuy biết có đôi chút quá phận, nhưng làm phiền người có thể cứu mạng Ám Dạ được không? Huynh ấy đang nguy kịch, chỉ sợ không qua khỏi. Hồ Mị nghe nói vậy cũng hơi an tâm, lại nhìn sang Dạ Ảnh, lập tức khẩn thiết nói.
- Bí thuật của hắn đã được ta đảo ngược lại rồi, bất quá chỉ là đảo ngược, vừa nãy hắn bị vài chưởng chí mạng, có lẽ hiện tại chỉ có một phương pháp mới có thể cứu hắn, bất quá phải cần có ngươi. Lão giả nhìn sang Ám Dạ lại nhìn Hồ Mị nói.
- Là phương pháp gì? Xin người cứ nói.
- Là ngươi phải hi sinh một nửa thọ nguyên cùng tu vi của mình, sử dụng cấm thuật Hồ tộc để cứu mạng hắn.
Hồ Mị nghe tới đây chợt nhớ tới Hồ tộc đúng thật là có cấm thuật như vậy, bất quá tại sao lão nhân này lại biết?.
Như hiểu được suy nghĩ của Hồ Mị, lão giả nói ngay:
- Trước đây khá lâu, ta có một bằng hữu Hồ tộc.
Rồi dường như lão cũng không muốn dây dưa với vấn đề này, lập tức đặt một chiếc làn xuống đất, nói:
- Chiếc làn này ta thấy được cất dấu ở nơi sâu nhất trong mật thất Mê Hồn sâm lâm, có thể là quan trọng với các ngươi. Cầm lấy nó rồi đi theo hướng Nam là các ngươi có thể thoát khỏi đây. Nhân tình coi như đã trả đủ, ta đi đây.
Thấy lão giả bước đi, lập tức Hồ Mị mới nhớ ra một chuyện, lập tức hô lớn:
- Tiền bối, xin để lại danh tính.
Nghe được câu hỏi này, lão giả bước chân chợt hơi chững lại, khuôn mặt có chút tiêu điều, mất mát, nhưng cuối cùng cũng không dừng lại, không trả lời, mà chỉ ngâm nga hát:
Ánh dương đã lạnh
Dây đàn đã lạnh
Gió thổi sơ cuồng
Nhân gian hoảng loạn
Hơi thở đã lạnh
Tâm sự đã lạnh
Năm tháng vội vàng trôi
Cần ngại chi sai đúng(1)
Hồ Mị nghe những câu hát này có chút cảm giác quen thuộc nhưng không nhớ rõ đã nghe được ở đâu. Bất quá cũng đành từ bỏ ý nghĩ tìm tòi, ngay lúc lão giả khuất bóng, mang theo Trần Anh, Dạ Ảnh ( tất nhiên là cả cái làn) chạy về hướng Nam
. . (1) đây là link bài hát bên trên
https://m.youtube.com/watch?v=6Zsv6PdLPVA
Chú thích: cái làn một loại gần giống cái giỏ.
Cách đó vài chục dặm có một khu rừng tên Bình Nguyên, ngụ ý như một phần của cao nguyên yên bình. Chẳng qua, hiện tại cái tên này đã không còn phù hợp với nó nữa. Trung tâm khu rừng, cây cối đổ ngã ngổn ngang, đất đá rơi vãi đầy trên mặt đất, từng vũng máu chảy dài tạo nên cảnh tượng có chút thê lương. Trong khung cảnh đó, xuất hiện ba, à không bốn nhân ảnh có chút không phù hợp. Một bên là một bạch y nữ tử phóng ra khí xuất quyền quý, bên cạnh nàng là một nam tử toàn thân tử sắc trang đầy yêu dị. Bên kia lại là một lão giả áo xám mặt mày dữ tợn nhưng lại đang xách trên vai một đứa bé mới tầm 9-10 tuổi.
Ngụy Lãng một tay đặt Trần Anh xuống đất, tay kia lập tức đặt vào yết hầu của nó, nói:
- Thế nào Ám Dạ, Hồ Mị, hai người các ngươi không ngờ được phải không. Ngay từ đầu Lý Nam đã nói rõ cho ta về các ngươi rồi, bởi vậy ngay từ khi bắt đầu giao chiến, ta cố tình giả bộ dùng cách đánh lấy tu vi áp chế ngươi, nhưng thực ra là trà trộn vào trong đó Thổ chi lực để dò tìm tên nhóc này. Hiện tại ta đang nắm giữ sinh tử của nó trong tay, tốt nhất các ngươi nên quy hàng đi.
- Hừ, ngươi không dám công bằng so đấu, lại ra tay với một tiểu bối tu vi yếu hơn mình không biết bao nhiêu bậc, lòng tự tôn của một ma tôn ở đâu? Ngươi đã vứt lòng tự tôn của mình cho chó tha rồi à. Hồ Mị tức giận nói.
- Ha ha, thắng làm vua, thua làm giặc, ta bây giờ cho các ngươi thời gian nửa nén nhang, lập tức tự phong ấn huyễn lực, nếu không ta sẽ giết nó. Ngụy Lãng vừa nói, tay vừa từ từ bóp chặt vào yết hầu Trần Anh.
- Thiếu chủ. Cả Ám Dạ và Hồ Mị đều hô to.
Thấy uy hiếp đã được thực hiện, Ngụy Lãng mới cười gằn, buông lỏng tay ra.
- Xem ra ta không thể thực hiện được di nguyện của gia chủ. Chỉ mong cho thiếu chủ không bị giết hại, nếu không ta cũng khó lòng gặp mặt gia chủ ở Minh giới. Dạ Ảnh thở dài một hơi rồi tự phong ấn huyễn lực lại. Trạng thái không có huyễn lực duy trì lập tức bị hủy bỏ, nội thương lập tức trào ra, đau đớn gấp trăm lần, chả mấy chốc đã gần như biến thành một huyết nhân.
Thấy Dạ Ảnh làm vậy, Hồ Mị bên kia cũng lập tức phong ấn huyễn lực, trong phút chốc trở về thành một nữ tử bình thường. Ý đồ đã được thực hiện, Ngụy Lãng lập tức hiện nên nụ cười hung ác, hô nhỏ:
- Thổ phân thân.
Từng loạt đất đá dưới chân ngay lập tức hội tụ lại, hóa thành hai Ngụy Lãng có dáng vẻ y như chủ nhân, đi tới bắt giữ hai người Ám Dạ. Xong xuôi, lão đi tới người Ám Dạ, mặt hiện lên nụ cười hung ác, nói:
- Hừ, lúc trước ngươi không phải là sát thủ đỉnh cấp sao, cao cao tại thượng sao? Lại còn dám đả thương ta sao, hừ để ta cho ngươi thấy.
Cứ mỗi một câu, Ngụy Lãng lại đá một cước vào người Ám Dạ. Ám Dạ vốn đang bị thương nặng, lại không có huyễn lực chống đỡ, bị đá bay sang gốc cây bên cạnh, cả người chỉ còn đôi mắt là có thể cử động, các kinh mạch hầu như đã đứt gãy. Sau khi phát tiết, Ngụy Lãng lại qua chỗ Hồ Mị, mặt lập tức hiện nên một nụ cười dâm tà:
- Mỹ nữ, vừa nãy ngươi không phải kiêu ngạo lắm sao, tại sao bây giờ lại không nói gì? Đường đường là một trong Tứ Đại Mê Hồn sứ giả, cuối cùng cũng chỉ là vật nằm trong túi của ta thôi
Hồ Mị nghe vậy cũng chỉ mím môi, không nói gì. Thấy tư thái Hồ Mị như vậy trong mắt Ngụy Lãng hiện lên một luồng lửa nóng, không biết do tức giận hay nổi lên bản tính của mình, lão cười đê tiện:
- Vẫn không chịu nói sao? Được. Ta xem ra ngươi và tên kia có chút tình cảm với nhau, mà nãy ngươi nói sao nhỉ, ta không có tự trọng sao? Vậy được, ta sẽ cưỡng gian ngươi ngay tại đây, trước mặt tên Ám Dạ này, để xem ngươi còn giữ được cái lòng tự tôn đó không.
Dứt lời, Ngụy Lãng liền vồ tới Hồ Mị, nhưng mới được nửa đường, đột nhiên trước mắt lão xuất hiện một ngón tay, sau đó, Ngụy Lãng đã không cảm nhận được gì trên nhân gian này nữa.
Hồ Mị được cởi bỏ phong ấn, lập tức cúi đầu tạ ơn:
- Tạ ơn tiền bối đã cứu giúp.
Trong lòng nàng lúc này còn đang sợ hãi với người trước mắt. Lão giả mặc làm bào này xuất hiện như thế nào nàng cũng không nhìn rõ, tuy nàng đã phong ấn huyễn lực nhưng đôi mắt vẫn có sự sắc bén của một Yêu tôn. Ấy vậy mà tất cả những gì Hồ Mị thấy chỉ là một chỉ của lão, một chỉ không chút khoa trương, cũng không có khí thế mãnh liệt. Đó đơn giản chỉ là một hành động đưa ngón tay ra, vậy mà cư nhiên làm một Ma tôn biến thành bụi phấn.
- Không cần cảm ơn, ta nợ tên tiểu tử Trần Phong một ân tình, lần này đến chẳng qua là trả lại cho hắn. Bất quá vẫn đến chậm. Lão giả chậm rãi nói
- Tuy biết có đôi chút quá phận, nhưng làm phiền người có thể cứu mạng Ám Dạ được không? Huynh ấy đang nguy kịch, chỉ sợ không qua khỏi. Hồ Mị nghe nói vậy cũng hơi an tâm, lại nhìn sang Dạ Ảnh, lập tức khẩn thiết nói.
- Bí thuật của hắn đã được ta đảo ngược lại rồi, bất quá chỉ là đảo ngược, vừa nãy hắn bị vài chưởng chí mạng, có lẽ hiện tại chỉ có một phương pháp mới có thể cứu hắn, bất quá phải cần có ngươi. Lão giả nhìn sang Ám Dạ lại nhìn Hồ Mị nói.
- Là phương pháp gì? Xin người cứ nói.
- Là ngươi phải hi sinh một nửa thọ nguyên cùng tu vi của mình, sử dụng cấm thuật Hồ tộc để cứu mạng hắn.
Hồ Mị nghe tới đây chợt nhớ tới Hồ tộc đúng thật là có cấm thuật như vậy, bất quá tại sao lão nhân này lại biết?.
Như hiểu được suy nghĩ của Hồ Mị, lão giả nói ngay:
- Trước đây khá lâu, ta có một bằng hữu Hồ tộc.
Rồi dường như lão cũng không muốn dây dưa với vấn đề này, lập tức đặt một chiếc làn xuống đất, nói:
- Chiếc làn này ta thấy được cất dấu ở nơi sâu nhất trong mật thất Mê Hồn sâm lâm, có thể là quan trọng với các ngươi. Cầm lấy nó rồi đi theo hướng Nam là các ngươi có thể thoát khỏi đây. Nhân tình coi như đã trả đủ, ta đi đây.
Thấy lão giả bước đi, lập tức Hồ Mị mới nhớ ra một chuyện, lập tức hô lớn:
- Tiền bối, xin để lại danh tính.
Nghe được câu hỏi này, lão giả bước chân chợt hơi chững lại, khuôn mặt có chút tiêu điều, mất mát, nhưng cuối cùng cũng không dừng lại, không trả lời, mà chỉ ngâm nga hát:
Ánh dương đã lạnh
Dây đàn đã lạnh
Gió thổi sơ cuồng
Nhân gian hoảng loạn
Hơi thở đã lạnh
Tâm sự đã lạnh
Năm tháng vội vàng trôi
Cần ngại chi sai đúng(1)
Hồ Mị nghe những câu hát này có chút cảm giác quen thuộc nhưng không nhớ rõ đã nghe được ở đâu. Bất quá cũng đành từ bỏ ý nghĩ tìm tòi, ngay lúc lão giả khuất bóng, mang theo Trần Anh, Dạ Ảnh ( tất nhiên là cả cái làn) chạy về hướng Nam
. . (1) đây là link bài hát bên trên
https://m.youtube.com/watch?v=6Zsv6PdLPVA
Chú thích: cái làn một loại gần giống cái giỏ.