Vô Tận Hỏa Vực

Chương 21 : Cùng một kiểu người

Ngày đăng: 09:17 27/06/20

Trong bóng đêm, thân ảnh kia dần dần hiện rõ. Đây chính là lão giả đã  ra tay cứu giúp Hồ Mị vào sáu năm trước. Lão giả vẫn như vậy, khuôn mặt mang theo chút tiêu điều, nhìn vào Vương Lãng, lão hỏi:
- Ta không tới để giết ngươi, bất quá, ta muốn biết ngươi đến những thôn nhỏ sâu trong núi kia làm gì?
Ánh mắt Vương Lãng đang nhắm chặt lại chờ chết, nghe được câu hỏi này, chợt xoay chuyển:
- Ta là ăn trộm, tất nhiên là vào đó để trộm đồ rồi.
Lão giả chậm rãi hỏi:
-  Ngươi vừa trộm được một khoản lớn, lại biết rõ ràng những nhà trong thôn nghèo kia không có gì đáng trộm, lại còn tốn sức vào đó sao? À phải, chỗ tiền ngươi vừa trộm được đã đi đâu cả rồi?
- Ta
- Không cần phải nói, từ nãy đến giờ đi theo ngươi, ta đã biết cả rồi. Số ngân lượng kia đã được ngươi chia ra, phân phát cho từng nhà trong những thôn nghèo đó, không phải sao? Lão giả cười nhẹ.
Thấy Vương Lãng im lặng không nói, lão tiếp:
- Cảm nhận về Phong chi lực tốt, tuy mười sáu tuổi mới đạt huyễn giả không phải thứ gì to tát, nhưng ngươi lại không được dạy dỗ mà chỉ tự luyện, tư chất thực sự cũng rất khá. Cách làm tuy có tiêu cực nhưng tính cách lại lương thiện. Tiểu tử, ngươi có nguyện ý làm đồ đệ ta không.
Vương Lãng nghe lão giả nói, ban đầu có chút ngượng ngùng, sau đó là bất ngờ. Không ngờ lão giả này lại muốn nhận mình làm đệ tử. Lão giả này bày ra tu vi cao thâm, lại có vẻ khá thích mình, hay là tạm thời làm đệ tử của lão? Không được, ta là người thích tự do, đâu thể gò bó trong khuôn khổ khó chịu được? .Đi theo lão giả này thì tu vi sẽ tăng tiến rất nhanh, nhưng bù lại tự do lại mất. Nhất thời, Vương Lãng không thể tự quyết định.
Lão giả bên kia cũng không vội, sau khi đặt câu hỏi liền yên lặng đứng nhìn Vương Lãng. Sau vài nén nhang, Vương Lãng rốt cục vẫn không thể quyết định, hắn cần một sự đột phá, một lí do để có thể đả thông tư tưởng. Vương Lãng nghĩ tới đây, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt lão giả, nói:
- Lão già, ta cần một lí do để ta có thể làm đồ đệ ông. Ta nghĩ ông mới thấy ta không được bao lâu, tại sao lại muốn ta làm đồ đệ.
Lão giả nghe Vương Lãng hỏi vậy, chợt ánh mắt có chút tang thương, lại như có chút ấm áp. Lão nhìn thẳng vào mắt Vương Lãng, nói khẽ
- Ngươi không phải người có tư chất tốt nhất ta từng gặp, nhưng ngươi lại là người phù hợp nhất. Ngươi biết vì sao không?
Vương Lãng im lặng, tỏ ý cho lão nói tiếp:
- Vì ta và ngươi đều là những người thiếu thốn tình thương. Và ta có thể mang cho ngươi tình thương mà ngươi hằng mong muốn.
Nghe đến đây, rốt cuộc Vương Lãng cũng không kìm chế được nữa. Cảm xúc của hắn như tràn ra, lan tới khắp cơ thể. Khi nhìn vào ánh mắt lão giả kia, Vương Lãng thấy sự cô đơn, trống trải, tiêu điều trong đó. Hắn như thấy được sự đồng cảm, như thấy được người hiểu được mình. Và khi nhận ra một chút ấm áp trong ánh mắt tang thương, cô độc đó, phòng tuyến cuối cùng của Vương Lãng đã vỡ vụn. Hắn cảm nhận được sự ấm áp đó là thật lòng, từ một người còn cô đơn hơn hắn, nhưng lại vì hắn mà cố gắng truyền đến sự ấm áp, yêu thương. Vương Lãng cố kìm nén để không bật khóc, thứ tình cảm này đã rất nhiều năm hắn không cảm nhận được, cuối cùng đã có người nguyện ý cho hắn. Vương Lãng nói bằng giọng run run:
- Ta chấp nhận làm đệ tử của người.
...............
Cách Thiết Khí đế quốc hơn một trăm dặm là một vùng thảo nguyên rộng lớn, cây cối tươi tốt, huyễn thú lành tính phát triển . Nơi này là một vùng không có nhiều tài nguyên, đất đai cũng không quá màu mỡ, , không phải vùng chiến sự, dân bản địa lại hiền lành tốt bụng làm gợi nên một bức tranh hiền hòa. Lúc này, ở trên ngọn cây trước cửa nhà trưởng tộc có treo một tấm lệnh kì lam sắc. Lệnh kì lam sắc là lệnh kì dùng để đón khách quí của người bản địa. Theo phong tục nơi đây, lệnh kì này sẽ được treo cho đến khi khách nhân quan trọng đi khỏi mới được gỡ xuống.
- Trần Anh tiểu huynh đệ, thật sự mai cậu đã đi sao? Vị tộc trưởng hỏi.
- Vâng, ta còn có nhiệm vụ quan trọng cần làm, vài ngày qua ăn chơi như vậy dường như đã quên mất, thật đáng trách. Trần Anh cười nói.
Thở dài một hơi, trưởng tộc có chút tiếc rẻ nói:
- Trần Anh tiểu huynh đệ, ngươi là người tốt, giống như chúng ta ở đây vậy. Những người ở ngoài kia mưu mô xảo trá, vì lợi ích mà bất chấp cả nhân cách, người tốt lại ít như nước trên sa mạc. Ngươi lẽ ra phải thuộc về nơi đây mới đúng.