Vô Tận Hỏa Vực
Chương 22 : Cướp
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
Vị trưởng tộc thở dài một hơi, lão tiếp:
- Nhưng ta nhìn ra được ngươi không phải vật trong ao, bộ tộc nhỏ này quả thực không thể níu giữ bước chân ngươi, huống chi ngươi còn có việc phải làm, bởi vậy ta cũng không giám níu giữ. Đây là chút lòng thành của người trong tộc mong Trần Anh tiểu huynh đệ nhận lấy.
Trần Anh đỡ lấy túi vải, liền mở ra xem, không ngờ lại là vàng thỏi, tầm hơn hai mươi lạng.
- Tộc trưởng, món quà này quả thật quá nhiều rồi, ta thực không dám nhận. Trần Anh vội vàng nói.
- Không đâu, so với những người trong tộc mà Trần Anh tiểu huynh đệ đã cứu thì số vàng này còn xa xa mới đủ, chẳng qua ta không biết địa điểm ngươi tới là ở đâu nên sợ rằng ngân phiếu sẽ vô dụng, mà nếu quá nhiều vàng lại sợ vướng víu cho ngươi. Vị trưởng tộc kiên quyết nói
Sau một hồi do dự, thấy vị tộc trưởng vẫn kiên nhẫn đưa cho mình, Trần Anh cuối cùng cũng nhận túi vàng.
- Vậy cảm ơn thịnh tình của tộc trưởng. Trời cũng đã sáng, cũng đến lúc phải khởi hành, nhờ tộc trưởng chuyển hộ ta lời từ biệt và cảm ơn đến Vĩnh Dạ, Miên Chi và người trong tộc, những ngày này mọi người làm ta có cảm giác như đang ở nhà vậy. Trần Anh nói.
- Được, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời. Vị tộc trưởng gật đầu nói
- Ta đi đây, hẹn ngày gặp lại.
- Nhớ kĩ những gì ta nói, lòng người khó dò, ngươi phải cẩn thận.
Vị tộc trưởng đứng đến khi bóng dáng Trần Anh biến mất mới quay trở lại nhà mình ở trong tộc, thấy con gái và con trai đang nằm ngủ của mình, lão nói khẽ:
- Người cũng đã đi rồi, không phải giả vờ nữa.
- Phụ thân, tại sao người không giữ huynh ấy lại, nếu không phải nhờ huynh ấy, con, tỉ tỉ và những thúc bá hôm đó đều đã chết rồi.
Vị trưởng tộc có chút như đang nhớ lại thời điểm mười ngày trước. Khi đó hai con lão cùng một vài bô lão đi khảo sát đất để trồng lương thực cho tộc. Không may lại gặp phải vài con huyễn lang. Tuy nói huyễn lang đơn lẻ không quá đáng sợ, nhưng huyễn lang đi thành đàn lại khác, hung dữ hơn, khát máu hơn, và tấn công có bài bản hơn. Vùng này chưa bao giờ có huyễn lang tập trung thành đàn như vậy, nên đội ngũ cũng không có quá nhiều người bảo vệ, quả là miếng mồi ngon cho huyễn lang. Bất quá trong cái rủi có cái may, họ gặp được Trần Anh và được cứu thoát, bởi vậy Trần Anh mới được dùng lệnh kì lam sắc để tiếp đón. Trong những ngày ở trong tộc, Vĩnh Dạ và Miên Chi là hai người mà Trần Anh nói chuyện nhiều nhất. Vĩnh Dạ thì tôn sùng, coi hắn như thần tượng, Miên Chi cũng có ấn tượng cực tốt với Trần Anh. Sau vài ngày, ai ai trong tộc cũng thích hắn, bởi vì hắn giống hộ, đều lương thiện từ xương cốt chứ không phải giả tạo. " Thật là một chàng trai tốt" Vị tộc trưởng thầm nghĩ, sau đó nói với con trai:
- Ta cũng muốn giữ hắn lại, bất quá tâm hắn không ở đây, chúng ta không thể nào giữ nổi hắn. Tương lai của hắn có lẽ sẽ cực kì chói lọi, làm sao lại chịu ngừng chân ở bộ tộc nhỏ này chứ.
Nói đến đây, vị tộc trưởng quay sang con gái mình. Thấy con gái vẫn nhắm nghiền mắt, lão thở dài, trong mấy ngày hôm nay, bằng vào con mắt tinh tường, vị tộc trưởng này sớm nhìn ra con gái mình có tình ý với Trần Anh. Một người dung mạo anh tuấn, khí chất đặc biệt, tính tình lương thiện, thực lực lại mạnh mẽ, hình tượng này có sức sát thương cực lớn cho những thiếu nữ mới lớn. Và Miên Chi cũng vậy, nàng năm nay mười bốn tuổi, độ tuổi này là thời điểm các thiếu nữ đang phát triển cả về thể chất lẫn tinh thần, rung động đầu đời là khó tránh khỏi.
Nghe tiếng thở dài của phụ thân mình, Miên Chi cuối cùng mở đôi mắt của mình ra, đứng dậy, nói với Vị tộc trưởng:
- Phụ thân, không phải người nói trong tộc đang cần vài người tới Nam Nhạc học tập sau đó quay về thủ hộ gia tộc sao? Con nguyện ý đi tới đó
Vị tộc trưởng có hơi ngỡ ngàng nhìn con gái mình, nhưng ngẫm nghĩ lại, lão lại cười khổ. Xem ra là vì muốn rút ngắn khoảng cách với người thanh niên kia. Không ngờ một đứa nhỏ chán ghét tu luyện, chỉ luôn muốn chăm sóc cây cỏ lại vì vậy mà thay đổi...
...........
Đây hơn một tháng từ ngày Trần Anh rời khỏi Thông Linh cốc. Địa điểm hiện tại hắn đang đứng là khu rừng nằm ở vùng ngoại vi của Tam Điệp trấn. Đi qua Tam Điệp trấn chính là Thanh Phong sơn, cũng là nơi mà Cuồng Sát- người Trần Anh muốn bái sư ở.
Trời cũng đã ngả về chiều, phi điểu chuẩn bị về tổ.
" Xem ra trong hôm nay không thể tới được Tam Điệp trấn" nghĩ vậy, Trần Anh cũng dừng chân. Khi Trần Anh đang tìm chỗ để dựng lều ngủ qua đêm. Bỗng nhiên, một tiếng kêu thất thanh vang lên:
- Có ai không? Làm ơn cứu với. Cướp!
- Nhưng ta nhìn ra được ngươi không phải vật trong ao, bộ tộc nhỏ này quả thực không thể níu giữ bước chân ngươi, huống chi ngươi còn có việc phải làm, bởi vậy ta cũng không giám níu giữ. Đây là chút lòng thành của người trong tộc mong Trần Anh tiểu huynh đệ nhận lấy.
Trần Anh đỡ lấy túi vải, liền mở ra xem, không ngờ lại là vàng thỏi, tầm hơn hai mươi lạng.
- Tộc trưởng, món quà này quả thật quá nhiều rồi, ta thực không dám nhận. Trần Anh vội vàng nói.
- Không đâu, so với những người trong tộc mà Trần Anh tiểu huynh đệ đã cứu thì số vàng này còn xa xa mới đủ, chẳng qua ta không biết địa điểm ngươi tới là ở đâu nên sợ rằng ngân phiếu sẽ vô dụng, mà nếu quá nhiều vàng lại sợ vướng víu cho ngươi. Vị trưởng tộc kiên quyết nói
Sau một hồi do dự, thấy vị tộc trưởng vẫn kiên nhẫn đưa cho mình, Trần Anh cuối cùng cũng nhận túi vàng.
- Vậy cảm ơn thịnh tình của tộc trưởng. Trời cũng đã sáng, cũng đến lúc phải khởi hành, nhờ tộc trưởng chuyển hộ ta lời từ biệt và cảm ơn đến Vĩnh Dạ, Miên Chi và người trong tộc, những ngày này mọi người làm ta có cảm giác như đang ở nhà vậy. Trần Anh nói.
- Được, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời. Vị tộc trưởng gật đầu nói
- Ta đi đây, hẹn ngày gặp lại.
- Nhớ kĩ những gì ta nói, lòng người khó dò, ngươi phải cẩn thận.
Vị tộc trưởng đứng đến khi bóng dáng Trần Anh biến mất mới quay trở lại nhà mình ở trong tộc, thấy con gái và con trai đang nằm ngủ của mình, lão nói khẽ:
- Người cũng đã đi rồi, không phải giả vờ nữa.
- Phụ thân, tại sao người không giữ huynh ấy lại, nếu không phải nhờ huynh ấy, con, tỉ tỉ và những thúc bá hôm đó đều đã chết rồi.
Vị trưởng tộc có chút như đang nhớ lại thời điểm mười ngày trước. Khi đó hai con lão cùng một vài bô lão đi khảo sát đất để trồng lương thực cho tộc. Không may lại gặp phải vài con huyễn lang. Tuy nói huyễn lang đơn lẻ không quá đáng sợ, nhưng huyễn lang đi thành đàn lại khác, hung dữ hơn, khát máu hơn, và tấn công có bài bản hơn. Vùng này chưa bao giờ có huyễn lang tập trung thành đàn như vậy, nên đội ngũ cũng không có quá nhiều người bảo vệ, quả là miếng mồi ngon cho huyễn lang. Bất quá trong cái rủi có cái may, họ gặp được Trần Anh và được cứu thoát, bởi vậy Trần Anh mới được dùng lệnh kì lam sắc để tiếp đón. Trong những ngày ở trong tộc, Vĩnh Dạ và Miên Chi là hai người mà Trần Anh nói chuyện nhiều nhất. Vĩnh Dạ thì tôn sùng, coi hắn như thần tượng, Miên Chi cũng có ấn tượng cực tốt với Trần Anh. Sau vài ngày, ai ai trong tộc cũng thích hắn, bởi vì hắn giống hộ, đều lương thiện từ xương cốt chứ không phải giả tạo. " Thật là một chàng trai tốt" Vị tộc trưởng thầm nghĩ, sau đó nói với con trai:
- Ta cũng muốn giữ hắn lại, bất quá tâm hắn không ở đây, chúng ta không thể nào giữ nổi hắn. Tương lai của hắn có lẽ sẽ cực kì chói lọi, làm sao lại chịu ngừng chân ở bộ tộc nhỏ này chứ.
Nói đến đây, vị tộc trưởng quay sang con gái mình. Thấy con gái vẫn nhắm nghiền mắt, lão thở dài, trong mấy ngày hôm nay, bằng vào con mắt tinh tường, vị tộc trưởng này sớm nhìn ra con gái mình có tình ý với Trần Anh. Một người dung mạo anh tuấn, khí chất đặc biệt, tính tình lương thiện, thực lực lại mạnh mẽ, hình tượng này có sức sát thương cực lớn cho những thiếu nữ mới lớn. Và Miên Chi cũng vậy, nàng năm nay mười bốn tuổi, độ tuổi này là thời điểm các thiếu nữ đang phát triển cả về thể chất lẫn tinh thần, rung động đầu đời là khó tránh khỏi.
Nghe tiếng thở dài của phụ thân mình, Miên Chi cuối cùng mở đôi mắt của mình ra, đứng dậy, nói với Vị tộc trưởng:
- Phụ thân, không phải người nói trong tộc đang cần vài người tới Nam Nhạc học tập sau đó quay về thủ hộ gia tộc sao? Con nguyện ý đi tới đó
Vị tộc trưởng có hơi ngỡ ngàng nhìn con gái mình, nhưng ngẫm nghĩ lại, lão lại cười khổ. Xem ra là vì muốn rút ngắn khoảng cách với người thanh niên kia. Không ngờ một đứa nhỏ chán ghét tu luyện, chỉ luôn muốn chăm sóc cây cỏ lại vì vậy mà thay đổi...
...........
Đây hơn một tháng từ ngày Trần Anh rời khỏi Thông Linh cốc. Địa điểm hiện tại hắn đang đứng là khu rừng nằm ở vùng ngoại vi của Tam Điệp trấn. Đi qua Tam Điệp trấn chính là Thanh Phong sơn, cũng là nơi mà Cuồng Sát- người Trần Anh muốn bái sư ở.
Trời cũng đã ngả về chiều, phi điểu chuẩn bị về tổ.
" Xem ra trong hôm nay không thể tới được Tam Điệp trấn" nghĩ vậy, Trần Anh cũng dừng chân. Khi Trần Anh đang tìm chỗ để dựng lều ngủ qua đêm. Bỗng nhiên, một tiếng kêu thất thanh vang lên:
- Có ai không? Làm ơn cứu với. Cướp!