Vô Tận Hỏa Vực

Chương 23 : Cướp tiền, cướp sắc

Ngày đăng: 09:17 27/06/20

Trong khu rừng vắng vẻ, những tiếng hô lớn vang lên. Cùng lúc đó là tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập, sau khoảng một nén nhang thù dừng hẳn. Trần Anh nghe được âm thanh này liền tiến về phía những tiếng bước chân, đứng sau những hàng cây quan sát. Phía trước Trần Anh lúc này là một khoảng đất khá rộng, một đám người mặt mũi bặm trợn, đang bao vây một nữ tử trong đó.
Nữ tử kia mặc quần áo khá giản dị, khuôn mặt khá dễ nhìn, tay cầm theo một chiếc giỏ, bên cạnh còn vương vãi vài loại dược liệu, đoán chừng là người sống ở một thôn nhỏ nào đó gần đây, đến khu rừng này hái dược liệu. Nhưng không ngờ lại gặp phải bọn cướp ở đây. Một tên cướp có vết sẹo dài trên mặt( tạm họi là tên mặt sẹo) cười hề hề nhìn cô gái:
- Tiểu nương tử, chạy đi đâu, bọn ta đông người như vậy, làm sao có thể làm cho nàng chạy thoát được chứ.
Nữ tử kia khuôn mặt có vẻ như rất sợ hãi, bất quá vẫn cố tỏ ra kiên cường, nói lớn:
- Các người mau thả ta ra đi, nếu không ta sẽ hô lớn lên, đến lúc đó tất cả các người sẽ bị bắt hết.
- Ồ thật vậy sao? Vậy thì nàng cứ hô lớn lên ta xem. Rừng núi hoang vắng, nửa canh giờ nữa là mặt trời khuất núi, đến lúc đó sẽ chẳng có ai qua lại nơi này. Nàng có hô đến rát cổ họng cũng chả ai nghe được. Tên béo nhất trong số bọn cướp nói.
- Không được đâu tứ ca, nếu như giờ nàng hô quá lớn, chút nữa khi làm chuyện chính sự, làm sao mà đủ sức kêu nữa chứ. Chẳng phải làm giảm hứng thú của huynh đệ chúng ta sao. Ha ha ha. Một tên cười khả ố chen vào nói.
Lập tức, cả bọn cướp cười lên ha hả.
Nữ tử kia thấy bọn cướp như vậy quả thật không  còn giả vờ chấn định được được nữa, nhỏ giọng cầu xin:
- Ta vốn cũng không phải con nhà danh giá, bắt làm con tin cũng chả được tiền, hiện giờ thứ đáng tiền nhất cũng chỉ là giỏ dược liệu này và chút bạc lẻ, các người cứ lấy đi, rồi thả ta ra có được không?.
Tên mặt sẹo nghe như vậy, cười lớn:
- Tiểu nương tử a, nàng giả ngốc hay ngốc thật vậy? Để ta nói cho nàng rõ. Dược liệu, ngân lượng chúng ta cũng lấy mà người, chúng ta cũng lấy. Tất cả những gì thuộc về nàng đều của bọn ta.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ phụ mẫu không thấy ta trở về sẽ đi báo đội thủ vệ Tam Điệp trấn sao?
Tên mặt sẹo nghe đến đây, cười gằn:
- Đội thủ vệ đó muốn điều động cũng phải mất vài ngày. Cùng lắm bọn ta chơi đùa với nàng vài bữa, sau đó giết nàng. Tiểu nương tử, nơi đây rừng núi hoang vu, nếu có người trượt chân xuống vách đá cũng sẽ chẳng người nào nghi ngờ.
- Ngươi, ngươi sẽ bị báo ứng. Nữ tử sợ hãi nói.
- Ha ha, tiểu nương tử, không cần lo lắng ông trời có báo ứng cho chúng ta hay không. Cái nàng cần nghĩ hiện tại là làm sao mà phục vụ được hết tám huynh đệ ta kia kìa. Tên béo cười dâm dục.
Vừa nói, hắn vừa chém nhẹ một cái, phần trên bộ y phục của nữ tử liền đứt ra, rơi xuống đất, lộ ra một mảng trắng muốt. Hành động này lập tức tạo được sự hưởng ứng của mấy tên cướp còn lại, tên thì huýt sáo reo hò, tên lại nuốt nước bọt ừng ực. Khi tên béo kia giơ đao chuẩn bị chém xuống phát thứ hai, lập tức một nhân ảnh xuất hiện, đá liền hai cước vào bụng gã, khiến gã ngã lăn ra đất.
Nhân ảnh kia tất nhiên là Trần Anh. Khi hắn xem đến đoạn kia thì rốt cục không thể chịu nổi mà ra tay. Sau khi cởi tấm áo choàng ra đưa cho nữ tử đang ngồi dưới đất, Trần Anh nhìn thẳng vào mấy tên cướp, nói:
- Một đám nam nhân lại đi ức hiếp một nữ tử chân yếu tay mềm, các ngươi rốt cục có còn tự trọng không?
Tên mặt sẹo sau khi thấy đồng bạn bị thương, lại nghe câu chất vấn của Trần Anh, cười lạnh:
- Hừ, tiểu tử, bọn ta là cướp, tất nhiên là không phân biệt nam nữ gì trẻ. Ngươi tốt nhất là không nên lo chuyện bao đồng. Không phải ai đi cứu mỹ nhân cũng được coi là anh hùng. Cũng có thể là một cái xác đấy.
- Tiểu tử, đại ca ta nói đúng đấy. Thấy ngươi có chút công phu, nếu ngươi bây giờ bỏ đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện lúc nãy coi như bỏ qua. Tên béo lúc này đã được đỡ dậy, có chút kiêng kị nói.
- Nếu như ta không đồng ý thì sao? Trần Anh hỏi lại.
- Hừ, ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại cố tình không nắm bắt. Tên mặt sẹo cười gằn, sau đó vẫy tay:
- Giết hắn.
Lập tức, bảy tên cướp rút đao chém tới phía Trần Anh. Trần Anh lập tức lùi về phía sau, vừa đánh vừa né, tránh đối đầu trực diện để phải rơi vào thế bất lợi. Tuy nói Dạ Ảnh và Hồ Mị không thể dạy Trần Anh tu luyện, nhưng dù gì hai người đó cũng là thành viên của Tứ Đại Mê Hồn sứ giả, bởi vậy những kĩ năng khi chiến đấu Trần Anh vẫn được tập luyện hàng ngày. Thêm nữa, Trần Anh không thể vận dụng huyễn lực, nhưng tu vi Huyễn giả là hàng thật giá thật, khi chiến đấu sẽ có lợi thế đáng kể.