Vô Tận Hỏa Vực
Chương 24 : Dụ hoặc
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
Tám tên cướp tuy đã phối hợp khá ăn ý, bất quá cuối cùng cũng chỉ là một lũ ô hợp, không được luyện tập bài bản như Trần Anh. Không tốn quá nhiều thời gian, cả đám đã bị đánh ngã xuống đất. Tên mặt sẹo biết mình đụng phải thiết bản, lập tức giơ tay xin hàng, luôn miệng cầu xin:
- Xin công tử mở lòng từ bi, bọn ta đã biết tội của mình, sau này sẽ không giám tái phạm.
Trần Anh cũng không quá tuyệt tình, phất phất tay nói:
- Cút đi đi, lần sau đừng để ta nhìn thấy các ngươi đi cướp của lần nữa, nếu không ta sẽ không nương tay.
- Được, được. Tên mặt sẹo liên tục nói được, sau đó dẫn theo đàn em của mình chạy đi.
Phủi đi chỗ bụi trên người, Trần Anh quay lại chỗ gốc cây nơi thôn nữ kia đang ngồi. Thấy nữ tử kia nhìn chăm chăm vào mình, bộ dáng sợ sệt, hắn nói:
- Vị tỷ tỷ này, ta đã đuổi được bọn cướp đi rồi, tỷ không cần sợ hãi nữa.
Thôn nữ kia dường như lúc này mới bớt sợ hãi hơn, hướng Trần Anh cảm tạ:
- Cảm tạ công tử đã cứu giúp, nếu không, chỉ sợ lúc này ta, ta.....
Nói đến đây, thôn nữ kia che mặt khóc thút thít.
Trần Anh này quả thật là chưa hiểu sự đời, lại thấy thôn nữ kia khóc như vậy liền bối rối, không biết nên làm gì, chỉ đành tới gần nàng ta, hỏi nhỏ:
- Tỷ tỷ, tỷ tên gì, nhà ở đâu, tại sao lại vào rừng vào giờ này?
Thôn nữ vừa khóc vừa kể:
- Ta tên Liên Liên, sống ở một thôn nhỏ tên Văn Khúc gần Tam Điệp trấn. Vốn dĩ ta cũng không muốn vào rừng giờ này, nhưng bệnh tình phụ thân ta bỗng dưng lại tái phát, thuốc ở Tam Điệp trấn lại quá đắt đỏ, gia đình ta không đủ tiền mua thuốc, bởi vậy ta mới tự mình vào rừng tìm thuốc cho phụ thân. Không ngờ lại gặp phải bọn cướp.
Trần Anh nghe gia cảnh thôn nữ như vậy cũng đồng cảm, thậm chí có chút ngưỡng mộ. Không ngờ nữ tử này có thể vì phụ thân mình mà không ngại nguy hiểm vào rừng tìm dược liệu. Nghĩ vậy, hắn cười nói:
- Liên tỷ yên tâm, vừa hay ngày mai ta cũng đang đi tới Tam Điệp trấn, vừa hay tiện đường ta sẽ hộ tống tỷ về tận nhà.
Liên Liên nghe thấy vậy trên mặt hiện nên nét vui sướng, lập tức đứng dậy, cúi người thật sâu:
- Vậy thì cảm tạ công tử.
Chờ một lúc không thấy Trần Anh trả lời, thôn cô ngẩng đầu lên, lại thấy Trần Anh nhìn chằm chằm vào mình, chợt hoảng hốt kêu a một tiếng, sau đó vội vàng nhặt chiếc áo choàng dưới đất, khoác lên người, mặt ánh lên nét ngượng ngùng. Nguyên lai là lúc trước, tên mặt sẹo kia chém một đao đầu làm đứt mất phần áo phía trên của thôn cô(từ cổ xuống tới nửa ngực trên), đáng lí đã được che bởi áo choàng Trần Anh đưa, nhưng khi nãy Liên Liên nhất thời xúc động đứng lên thi lễ, áo choàng không biết đã rơi từ lúc nào, lộ ra một mảng trắng muốt. Trần Anh hiện tại đã mười sáu tuổi, đang ở cái tuổi mà huyết khí tràn đầy. Khi nãy Liên Liên áo đã bị cắt phần trên, lại cúi người thi lễ, hầu như thứ gì có thể hở thì đều đã hở hết, làm cho Trần Anh không thể dời mắt, trong người dâng lên ngọn lửa như có như không. Khi nghe tiếng thét nhẹ của Liên Liên, Trần Anh lập tức hồi tỉnh lại, biết mình thất thố, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, không dám quay sang nhìn thôn cô, hắn nói:
- Liên tỷ, xem ra tối nay không thể ra khỏi rừng này rồi, ta đi kiếm chút thức ăn và củi, tỷ tìm giúp ta một bãi đất trống, chúng ta đêm nay dựng lều ở đây. Nói xong, không đợi thôn cô trả lời liền chạy đi.
..........
Trong một bãi đất trống, một ngọn lửa cháy lên sáng rực. Bên cạnh ngọn lửa kia có hai nhân ảnh đang trò truyện với nhau. Nữ tử nói:
- Công tử, những con huyễn thỏ của ngươi nướng thật là ngon.
Trần Anh nghe vậy cũng cười cười, vừa nướng thỏ vừa nói:
- Liên tỷ, ta đã nói với tỷ nhiều lần rồi, cứ gọi ta là Trần Anh, gọi công tử quả thật ta không quen. Mà tại sao tỷ lại nghĩ ta không thể nướng thỏ ngon? Hay là tại tỷ nghĩ ta ăn mặc như vậy nên không thể nấu nướng?
Nhìn tay áo Trần Anh đang được sắn lên cao để tiện nướng thỏ, Liên Liên cười duyên nói:
- Thì Trần Anh được chưa. Đúng vậy, lúc đầu ta cũng nghĩ bộ đồ đó sẽ làm cản trở ngươi nấu nướng. Nhưng không ngờ ngươi lại không màng đến nó như vậy
- Ha ha, y phục cũng chỉ là một thứ để giữ ấm thôi, nhăn nhó một chút cũng đâu có sao chứ, ta không có công tử bột đến vậy. Trần Anh đáp.
Cứ thế, hai người dần dần, tựa như đã quen từ lâu, họ nói chuyện về đủ thứ, không biết từ bao giờ Liên Liên đã xích lại ngồi gần Trần Anh. Mỗi lần trêu đùa lên, chẳng rõ vô tình hay hữu ý mà ngực của thôn cô đôi lúc như có như không chạm tới, ma sát vào người Trần Anh làm hắn ngượng chín mặt, cắt chặt răng cố không để mình có phản ứng thất thố.
Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu lên cả khu rừng một màu huyền ảo. Đêm đến, cũng đã đến lúc phải đi ngủ, giữ sức cho ngày hôm sau. Trần Anh mang theo một chiếc lều duy nhất, dĩ nhiên là phải nhường cho thôn cô. Thứ nhất, hắn nam nhân, tất nhiên phải nhường cho nữ nhân. Thứ nhì, hắn lại là người biết võ công, về phương diện tu vi hơn hẳn thôn cô, tất nhiên khả năng chịu lạnh cũng sẽ tốt hơn. Tuy rằng nền đất hơi cứng, ngoài trời gió lạnh có chút không quen, bất quá hắn ở ngoài trời là hợp lí hợp tình.
Thấy Trần Anh nhường lều vải cho mình, Liên Liên chợt cắn môi, ghé sát vào tai hắn nói khẽ:
- Ngoài trời gió lạnh lắm. Ngươi vào ngủ cùng ta cũng không sao đâu.
Nói xong ném cho hắn một cái mị nhãn, sau đó ngượng ngùng chạy về phía lều vải, khép lều lại, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy có một khe hở để vào lều. Trần Anh nghe xong câu này, các giác quan chợt đình trệ, ngọn lửa ban nãy khi chơi đùa khó khăn lắm mới kìm hãm được chợt bùng lên dữ dội.
- Xin công tử mở lòng từ bi, bọn ta đã biết tội của mình, sau này sẽ không giám tái phạm.
Trần Anh cũng không quá tuyệt tình, phất phất tay nói:
- Cút đi đi, lần sau đừng để ta nhìn thấy các ngươi đi cướp của lần nữa, nếu không ta sẽ không nương tay.
- Được, được. Tên mặt sẹo liên tục nói được, sau đó dẫn theo đàn em của mình chạy đi.
Phủi đi chỗ bụi trên người, Trần Anh quay lại chỗ gốc cây nơi thôn nữ kia đang ngồi. Thấy nữ tử kia nhìn chăm chăm vào mình, bộ dáng sợ sệt, hắn nói:
- Vị tỷ tỷ này, ta đã đuổi được bọn cướp đi rồi, tỷ không cần sợ hãi nữa.
Thôn nữ kia dường như lúc này mới bớt sợ hãi hơn, hướng Trần Anh cảm tạ:
- Cảm tạ công tử đã cứu giúp, nếu không, chỉ sợ lúc này ta, ta.....
Nói đến đây, thôn nữ kia che mặt khóc thút thít.
Trần Anh này quả thật là chưa hiểu sự đời, lại thấy thôn nữ kia khóc như vậy liền bối rối, không biết nên làm gì, chỉ đành tới gần nàng ta, hỏi nhỏ:
- Tỷ tỷ, tỷ tên gì, nhà ở đâu, tại sao lại vào rừng vào giờ này?
Thôn nữ vừa khóc vừa kể:
- Ta tên Liên Liên, sống ở một thôn nhỏ tên Văn Khúc gần Tam Điệp trấn. Vốn dĩ ta cũng không muốn vào rừng giờ này, nhưng bệnh tình phụ thân ta bỗng dưng lại tái phát, thuốc ở Tam Điệp trấn lại quá đắt đỏ, gia đình ta không đủ tiền mua thuốc, bởi vậy ta mới tự mình vào rừng tìm thuốc cho phụ thân. Không ngờ lại gặp phải bọn cướp.
Trần Anh nghe gia cảnh thôn nữ như vậy cũng đồng cảm, thậm chí có chút ngưỡng mộ. Không ngờ nữ tử này có thể vì phụ thân mình mà không ngại nguy hiểm vào rừng tìm dược liệu. Nghĩ vậy, hắn cười nói:
- Liên tỷ yên tâm, vừa hay ngày mai ta cũng đang đi tới Tam Điệp trấn, vừa hay tiện đường ta sẽ hộ tống tỷ về tận nhà.
Liên Liên nghe thấy vậy trên mặt hiện nên nét vui sướng, lập tức đứng dậy, cúi người thật sâu:
- Vậy thì cảm tạ công tử.
Chờ một lúc không thấy Trần Anh trả lời, thôn cô ngẩng đầu lên, lại thấy Trần Anh nhìn chằm chằm vào mình, chợt hoảng hốt kêu a một tiếng, sau đó vội vàng nhặt chiếc áo choàng dưới đất, khoác lên người, mặt ánh lên nét ngượng ngùng. Nguyên lai là lúc trước, tên mặt sẹo kia chém một đao đầu làm đứt mất phần áo phía trên của thôn cô(từ cổ xuống tới nửa ngực trên), đáng lí đã được che bởi áo choàng Trần Anh đưa, nhưng khi nãy Liên Liên nhất thời xúc động đứng lên thi lễ, áo choàng không biết đã rơi từ lúc nào, lộ ra một mảng trắng muốt. Trần Anh hiện tại đã mười sáu tuổi, đang ở cái tuổi mà huyết khí tràn đầy. Khi nãy Liên Liên áo đã bị cắt phần trên, lại cúi người thi lễ, hầu như thứ gì có thể hở thì đều đã hở hết, làm cho Trần Anh không thể dời mắt, trong người dâng lên ngọn lửa như có như không. Khi nghe tiếng thét nhẹ của Liên Liên, Trần Anh lập tức hồi tỉnh lại, biết mình thất thố, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, không dám quay sang nhìn thôn cô, hắn nói:
- Liên tỷ, xem ra tối nay không thể ra khỏi rừng này rồi, ta đi kiếm chút thức ăn và củi, tỷ tìm giúp ta một bãi đất trống, chúng ta đêm nay dựng lều ở đây. Nói xong, không đợi thôn cô trả lời liền chạy đi.
..........
Trong một bãi đất trống, một ngọn lửa cháy lên sáng rực. Bên cạnh ngọn lửa kia có hai nhân ảnh đang trò truyện với nhau. Nữ tử nói:
- Công tử, những con huyễn thỏ của ngươi nướng thật là ngon.
Trần Anh nghe vậy cũng cười cười, vừa nướng thỏ vừa nói:
- Liên tỷ, ta đã nói với tỷ nhiều lần rồi, cứ gọi ta là Trần Anh, gọi công tử quả thật ta không quen. Mà tại sao tỷ lại nghĩ ta không thể nướng thỏ ngon? Hay là tại tỷ nghĩ ta ăn mặc như vậy nên không thể nấu nướng?
Nhìn tay áo Trần Anh đang được sắn lên cao để tiện nướng thỏ, Liên Liên cười duyên nói:
- Thì Trần Anh được chưa. Đúng vậy, lúc đầu ta cũng nghĩ bộ đồ đó sẽ làm cản trở ngươi nấu nướng. Nhưng không ngờ ngươi lại không màng đến nó như vậy
- Ha ha, y phục cũng chỉ là một thứ để giữ ấm thôi, nhăn nhó một chút cũng đâu có sao chứ, ta không có công tử bột đến vậy. Trần Anh đáp.
Cứ thế, hai người dần dần, tựa như đã quen từ lâu, họ nói chuyện về đủ thứ, không biết từ bao giờ Liên Liên đã xích lại ngồi gần Trần Anh. Mỗi lần trêu đùa lên, chẳng rõ vô tình hay hữu ý mà ngực của thôn cô đôi lúc như có như không chạm tới, ma sát vào người Trần Anh làm hắn ngượng chín mặt, cắt chặt răng cố không để mình có phản ứng thất thố.
Trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu lên cả khu rừng một màu huyền ảo. Đêm đến, cũng đã đến lúc phải đi ngủ, giữ sức cho ngày hôm sau. Trần Anh mang theo một chiếc lều duy nhất, dĩ nhiên là phải nhường cho thôn cô. Thứ nhất, hắn nam nhân, tất nhiên phải nhường cho nữ nhân. Thứ nhì, hắn lại là người biết võ công, về phương diện tu vi hơn hẳn thôn cô, tất nhiên khả năng chịu lạnh cũng sẽ tốt hơn. Tuy rằng nền đất hơi cứng, ngoài trời gió lạnh có chút không quen, bất quá hắn ở ngoài trời là hợp lí hợp tình.
Thấy Trần Anh nhường lều vải cho mình, Liên Liên chợt cắn môi, ghé sát vào tai hắn nói khẽ:
- Ngoài trời gió lạnh lắm. Ngươi vào ngủ cùng ta cũng không sao đâu.
Nói xong ném cho hắn một cái mị nhãn, sau đó ngượng ngùng chạy về phía lều vải, khép lều lại, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy có một khe hở để vào lều. Trần Anh nghe xong câu này, các giác quan chợt đình trệ, ngọn lửa ban nãy khi chơi đùa khó khăn lắm mới kìm hãm được chợt bùng lên dữ dội.