Vô Tận Hỏa Vực
Chương 25 : Đêm
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
Trần Anh tuy nói đã mười sáu tuổi, bất quá trước thì bị phong lại kí ức, sau lại chỉ ở trong Thông Linh cốc với gia đình Dạ Ảnh, không tiếp xúc với bên ngoài. Bởi vậy cũng không rõ ràng chuyện nam nữ, lại thêm sự tò mò tạo thành sức hấp dẫn trí mạng. Lúc này, cả người Trần Anh nóng rực, cảm giác bức bối, muốn được giải phóng thứ gì đó. Trong lòng hắn hiện lên một tiếng gọi như đang thôi thúc Trần Anh vào trong lều vải kia. Mặt Trần Anh đỏ lên, hơi thở dồn dập, bước chân không tự chủ đi tới.
Ngay thời điểm Trần Anh đang gần mất đi tự chủ, trong huyết mạch chợt truyền đến cảm giác kì dị. Nếu có thể nhìn vào cơ thể của Trần Anh lúc này, sẽ thấy máu của hắn thoáng chốc chuyển thành màu hồng nhạt, lập tức truyền ra cảm giác thanh mát, làm Trần Anh tỉnh lại trong dục vọng. Trần Anh mở đôi mắt ra, có chút thở phào nhẹ nhõm. "Thôn cô kia xem ra là cảm kích sự cứu mạng của ta nên mới làm như vậy, ta là hạng người gì chứ, sao lại có thể lợi dụng lúc người ta khó khăn" nghĩ vậy, hắn tự vỗ vào đầu mình vài cái rồi quay về phía bãi đất của mình.
Liên Liên đang trong lều, mắt thấy Trần Anh mắt đầy lửa nóng đang đi tới chỗ mình bỗng thanh tỉnh, quay đầu trở lại thì cực kì bất ngờ, lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy được chứ?
Hai canh giờ sau, trong rừng, cách vị trí Trần Anh và thôn cô không xa, gần một cây cổ thụ.
- Đại ca, không phải nói tên kia sẽ bị dục vọng chiếm hữu, sau đó chúng ta nhân cơ hội đó giết chết hắn hay sao? Một giọng nói vang lên
- Ta cũng không rõ ràng, hình như hắn đột nhiên thanh tỉnh lại, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Một giọng khàn khàn trả lời.
- Hừ cũng tại tên kia muốn chơi đùa một chút, nếu không cũng chẳng rách việc như vậy, chi bằng dùng độc là được rồi.
- Không đâu, độc dược có khi dễ bị phát hiện, đến lúc đó chẳng phải là hỏng chuyện sao? Tuy rằng dùng cách này chủ yếu do tên kia muốn chơi đùa thật, nhưng cũng không phải ý kiến tồi.
Đang lúc hai người nói thì giọng thứ ba vang lên:
- Đại ca, xem chừng tên tiểu bạch kiểm đó đã ngủ say, cũng đến lúc chúng ta nên hành động.
- Được, lập tức hành động.
Giọng nói khàn khàn vừa nói ra liền cùng những tên còn lại tới chỗ Trần Anh đang ngủ. Trên cành cây, một nhân ảnh đang ngồi vắt vẻo, cả người như chìm vào bóng tối. Nhân ảnh này không biết đã ở đó từ bao giờ, dường như đã nghe hết được mọi chuyện, miệng cười mỉm:
- Có trò hay để xem rồi. Dứt lời liền phi thân đi theo
Trần Anh vốn đang nằm ngủ, bỗng nhiên cả người chợt có chút run rẩy làm hắn tỉnh lại. Cái cảm giác này quả thực rất đỗi quen thuộc và thân thương với hắn, quen thuộc nhưng mỗi khi nó đến lại không thể nào vui nổi. Không biết tại sao, mỗi khi Trần Anh chuẩn bị gặp nguy hiểm, lôi chi lực trong người hắn lại tự động tràn một chút ra bên ngoài làm Trần Anh có chút run rẩy(như kiểu giật điện nhẹ ấy). Bởi vậy, đây cũng chính là cách để hắn nhận biết nguy hiểm đang đến gần. Trần Anh cũng không cần nghĩ nhiều, lập tức bật dậy, dựa theo cảm giác mà nhảy sang bên phải, vừa lúc tránh được một đao. Tuy có chút bất ngờ, bất quá lại có lợi thế nhiều người, bảy tên áo đen liên tiếp tấn công, ý đồ dồn Trần Anh vào góc chết. Trần Anh biết mình đang trong thế bất lợi, cũng không còn cách nào khác, vừa đánh vừa lui, chẳng mấy chốc đã bị dồn vào một gốc cây. Trần Anh sờ ngực, một con dao nhỏ vẫn nằm yên trong đó. Con dao này hắn thật sự không muốn lấy ra, bởi vì khi hắn cầm dao, tất có đổ máu. Nhưng lúc này dường như Trần Anh không còn sự lựa chọn nào khác. Bị đánh lén khi đang không ở trạng thái tốt nhất, lại còn là quần công, quả thực đã bị dồn đến chân tường.
- Tiều tử, chết đi. Giọng nói khàn khàn vang lên.
Nhìn thấy những thanh đao chém tới, ánh mắt của Trần Anh chợt kiên định, lập tức, lưỡi dao xuất hiện trên tay Trần Anh. Hắn dường như có gì đó khác lạ, thân pháp biến đổi, cách tấn công cũng biến đổi, sắc bén hơn, tàn nhẫn, vô tình hơn.
Xoẹt.
Ánh dao sáng lên, cổ tay của tên gần nhất bị Trần Anh cắt đứt. Nhân lúc hắn chưa kịp định hình, Trần Anh lập tức đổ người tới, cắt đứt yết hầu, sau đó lập tức dùng kình lực, đẩy nhẹ thân thể tên này lên người để đón đỡ đao phong chém tới. Cùng lúc, Trần Anh đã dùng thân pháp quỷ dị lướt ra đằng sau....
Trên một thân cây gần đó, một nhân ảnh đang quan chiến. Từ khi mở đầu có chút nhàm chán, cho đến lúc này thì cảm thấy cực kì kinh ngạc. Không ngờ một con người lại có thể thay đổi nhiều như vậy, từ một người bình thường liền chuyển thành tàn nhẫn vô tình, mỗi đường dao đều chém tới chỗ hiểm, dùng cách thức nhanh nhất để kết thúc đối phương. Bất quá dường như cách dùng dao này có chút quen thuộc.
Bên này, trận chiến đã đi tới hồi kết, Trần Anh đón đỡ được đao của đối phương lập tức xoay người quét chân. Khi chân đối phương chỉ vừa thoáng mất thăng bằng, lập tức đâm một dao xuyên tim. Đâm xong dao này, Trần Anh có chút mệt mỏi, sự sắc bén trong mắt cũng dần biến mất. Nhìn vào những thi thể dưới đất, hắn có chút thương cảm nhè nhẹ. Đúng lúc này, gầm vang lên từ phía căn lều:
- Tiểu tử, nếu ngươi dám động đậy ta lập tức giết nữ nhân này.
Trần Anh nghe vậy mới sực nhớ tới thôn cô, quay đầu ra về phía lều vải. Quả nhiên Liên Liên đang bị một tên áo đen bắt giữ.
- Hừ, ta biết ngươi lợi hại, bất quá ta đã bắt được nữ nhân này. Nếu ta chết, nàng ta cũng phải chết.
Ngay thời điểm Trần Anh đang gần mất đi tự chủ, trong huyết mạch chợt truyền đến cảm giác kì dị. Nếu có thể nhìn vào cơ thể của Trần Anh lúc này, sẽ thấy máu của hắn thoáng chốc chuyển thành màu hồng nhạt, lập tức truyền ra cảm giác thanh mát, làm Trần Anh tỉnh lại trong dục vọng. Trần Anh mở đôi mắt ra, có chút thở phào nhẹ nhõm. "Thôn cô kia xem ra là cảm kích sự cứu mạng của ta nên mới làm như vậy, ta là hạng người gì chứ, sao lại có thể lợi dụng lúc người ta khó khăn" nghĩ vậy, hắn tự vỗ vào đầu mình vài cái rồi quay về phía bãi đất của mình.
Liên Liên đang trong lều, mắt thấy Trần Anh mắt đầy lửa nóng đang đi tới chỗ mình bỗng thanh tỉnh, quay đầu trở lại thì cực kì bất ngờ, lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy được chứ?
Hai canh giờ sau, trong rừng, cách vị trí Trần Anh và thôn cô không xa, gần một cây cổ thụ.
- Đại ca, không phải nói tên kia sẽ bị dục vọng chiếm hữu, sau đó chúng ta nhân cơ hội đó giết chết hắn hay sao? Một giọng nói vang lên
- Ta cũng không rõ ràng, hình như hắn đột nhiên thanh tỉnh lại, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Một giọng khàn khàn trả lời.
- Hừ cũng tại tên kia muốn chơi đùa một chút, nếu không cũng chẳng rách việc như vậy, chi bằng dùng độc là được rồi.
- Không đâu, độc dược có khi dễ bị phát hiện, đến lúc đó chẳng phải là hỏng chuyện sao? Tuy rằng dùng cách này chủ yếu do tên kia muốn chơi đùa thật, nhưng cũng không phải ý kiến tồi.
Đang lúc hai người nói thì giọng thứ ba vang lên:
- Đại ca, xem chừng tên tiểu bạch kiểm đó đã ngủ say, cũng đến lúc chúng ta nên hành động.
- Được, lập tức hành động.
Giọng nói khàn khàn vừa nói ra liền cùng những tên còn lại tới chỗ Trần Anh đang ngủ. Trên cành cây, một nhân ảnh đang ngồi vắt vẻo, cả người như chìm vào bóng tối. Nhân ảnh này không biết đã ở đó từ bao giờ, dường như đã nghe hết được mọi chuyện, miệng cười mỉm:
- Có trò hay để xem rồi. Dứt lời liền phi thân đi theo
Trần Anh vốn đang nằm ngủ, bỗng nhiên cả người chợt có chút run rẩy làm hắn tỉnh lại. Cái cảm giác này quả thực rất đỗi quen thuộc và thân thương với hắn, quen thuộc nhưng mỗi khi nó đến lại không thể nào vui nổi. Không biết tại sao, mỗi khi Trần Anh chuẩn bị gặp nguy hiểm, lôi chi lực trong người hắn lại tự động tràn một chút ra bên ngoài làm Trần Anh có chút run rẩy(như kiểu giật điện nhẹ ấy). Bởi vậy, đây cũng chính là cách để hắn nhận biết nguy hiểm đang đến gần. Trần Anh cũng không cần nghĩ nhiều, lập tức bật dậy, dựa theo cảm giác mà nhảy sang bên phải, vừa lúc tránh được một đao. Tuy có chút bất ngờ, bất quá lại có lợi thế nhiều người, bảy tên áo đen liên tiếp tấn công, ý đồ dồn Trần Anh vào góc chết. Trần Anh biết mình đang trong thế bất lợi, cũng không còn cách nào khác, vừa đánh vừa lui, chẳng mấy chốc đã bị dồn vào một gốc cây. Trần Anh sờ ngực, một con dao nhỏ vẫn nằm yên trong đó. Con dao này hắn thật sự không muốn lấy ra, bởi vì khi hắn cầm dao, tất có đổ máu. Nhưng lúc này dường như Trần Anh không còn sự lựa chọn nào khác. Bị đánh lén khi đang không ở trạng thái tốt nhất, lại còn là quần công, quả thực đã bị dồn đến chân tường.
- Tiều tử, chết đi. Giọng nói khàn khàn vang lên.
Nhìn thấy những thanh đao chém tới, ánh mắt của Trần Anh chợt kiên định, lập tức, lưỡi dao xuất hiện trên tay Trần Anh. Hắn dường như có gì đó khác lạ, thân pháp biến đổi, cách tấn công cũng biến đổi, sắc bén hơn, tàn nhẫn, vô tình hơn.
Xoẹt.
Ánh dao sáng lên, cổ tay của tên gần nhất bị Trần Anh cắt đứt. Nhân lúc hắn chưa kịp định hình, Trần Anh lập tức đổ người tới, cắt đứt yết hầu, sau đó lập tức dùng kình lực, đẩy nhẹ thân thể tên này lên người để đón đỡ đao phong chém tới. Cùng lúc, Trần Anh đã dùng thân pháp quỷ dị lướt ra đằng sau....
Trên một thân cây gần đó, một nhân ảnh đang quan chiến. Từ khi mở đầu có chút nhàm chán, cho đến lúc này thì cảm thấy cực kì kinh ngạc. Không ngờ một con người lại có thể thay đổi nhiều như vậy, từ một người bình thường liền chuyển thành tàn nhẫn vô tình, mỗi đường dao đều chém tới chỗ hiểm, dùng cách thức nhanh nhất để kết thúc đối phương. Bất quá dường như cách dùng dao này có chút quen thuộc.
Bên này, trận chiến đã đi tới hồi kết, Trần Anh đón đỡ được đao của đối phương lập tức xoay người quét chân. Khi chân đối phương chỉ vừa thoáng mất thăng bằng, lập tức đâm một dao xuyên tim. Đâm xong dao này, Trần Anh có chút mệt mỏi, sự sắc bén trong mắt cũng dần biến mất. Nhìn vào những thi thể dưới đất, hắn có chút thương cảm nhè nhẹ. Đúng lúc này, gầm vang lên từ phía căn lều:
- Tiểu tử, nếu ngươi dám động đậy ta lập tức giết nữ nhân này.
Trần Anh nghe vậy mới sực nhớ tới thôn cô, quay đầu ra về phía lều vải. Quả nhiên Liên Liên đang bị một tên áo đen bắt giữ.
- Hừ, ta biết ngươi lợi hại, bất quá ta đã bắt được nữ nhân này. Nếu ta chết, nàng ta cũng phải chết.