Vô Tận Hỏa Vực

Chương 28 : Phải chăng nhân từ là sự ngu ngốc?

Ngày đăng: 09:18 27/06/20

Người này lúc trước thì có vẻ như tàn nhẫn, bí ẩn, hiện tại lại như một thư sinh hiền lành làm cho Trần Anh cứng họng, nhất thời đờ người ra. Hắc bào nhân, à không có lẽ hiện tại lên nói là lam y nhân đi tới cạnh giường Trần Anh, lấy một chiếc ghế, ngồi xuống, thấy Trần Anh nhìn mình, cười nói:
- Sao nào? Nhìn thấy ân nhân của mình mà không nói nổi một lời cảm ơn sao?
Tiếng nói của lam y nhân kia vang lên làm Trần Anh giật mình. Thanh âm này quả thật cực kì dễ nghe, bất quá có chút giống nữ nhân. Nghĩ vậy, khuôn mặt Trần Anh có chút kì quái, nhưng hắn vẫn không ngốc tới mức nói ra. Hơi cúi người, Trần Anh nói:
- Cảm tạ các hạ đã cứu giúp. Không biết quý tánh đại danh của các hạ là gì? Sau này nếu có dịp Trần Anh nhất định sẽ báo đáp.
Lam y nhân nhìn Trần Anh có chút chần chờ, dường như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng nói ra một cái tên:
- Vân Băng.
- Tại hạ Trần Anh.
Vân Băng phất phất tay:
- Không cần phải lễ nghi rườm rà như vậy đâu. Ta có lẽ chỉ hơn ngươi vài tuổi, cứu ngươi cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Trần Anh cũng không làm theo ngay mà vẫn cúi người. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, nói:
- Ta cảm tạ ngươi là một chuyện, bất quá lại không đồng tình cách làm của ngươi. Lúc đó, họ đã không còn sức chống cự, cũng đã cầu xin tha thứ, tại sao lại cố tình phải giết chết?
Vân Băng cười nói:
- Ngươi không từng nghĩ bọn chúng đã từng hại ngươi sao? Nếu không có ta ở đó ngươi hẳn đã chết.
Trần Anh ngồi xuống giường:
- Nhưng không phải ta vẫn còn sống sao? Ta cũng đã giết bảy người trong số chúng, vậy cũng đã đủ.
Vân Băng lắc đầu, đúng như lam y nhân này nghĩ, Trần Anh quá mức ngây thơ, ngây thơ đến cái mức có thể gọi là ngu ngốc:
- Rồi sao? Nếu bọn chúng còn đồng bọn? Ngươi giết người của chúng, chúng ắt không bỏ qua cho ngươi, hay ngươi thực sự nghĩ bọn chúng đã thực sự buông tha ý đồ?
Trần Anh có chút lặng người. Đúng vậy, trước đây Dạ Ảnh có nói cho hắn một chút về thế giới loài người. Một thế giới tàn khốc, đầy rẫy âm mưu thủ đoạn. Khi nghe được điều này, Trần Anh không quá tin tưởng. Sáu năm, hắn chỉ sống cùng gia đình Dạ Ảnh, những người yêu thương hắn, Trần Anh đã nghĩ, nhưng câu chuyện về loài người này chắc hẳn đã được phóng đại lên, chắc hẳn điều đó chỉ là cá biệt ở một số nơi. Xem ra, những năm nay sống trong vòng che chở của gia đình Dạ Ảnh đã làm hại hắn. Bất quá, Trần Anh vẫn cố gắng bảo trì quan điểm của mình, chẳng qua giọng có chút yếu ớt:
- Nhưng giết người quả thật là không tốt..
Vân Băng nghe được câu này, tức giận:
-  Cái gì mà giết người với không giết người? Ngươi lúc nào cũng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao ?Thế gian này cá lớn nuốt cá bé, nếu không giết người, chỉ có thể bị người giết.
Vân Băng đứng dậy, quay người đi ra cửa, nói:
- Hừ ta thấy tính ngươi lương thiện, quả thật là hiếm có. Bất quá thế gian không có chỗ thích hợp cho người đơn thuần như ngươi. Ta khuyên ngươi một câu, ở đâu đến đây thi hãy quay lại nơi đó, tránh cho đến lúc bị gặm không còn một khúc xương. Hành lí trên ghế, cả ba đồ vật trên người ngươi, lúc băng bó lấy ra ta cũng đã để trong đó. Ta đi.
Dứt lời liền ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, rõ ràng là cực kì tức giận, để lại trong phòng một Trần Anh đang nhíu mày suy ngẫm. Không lẽ nhất thiết phải thay đổi tính cách sao? Chẳng lẽ đúng như lời Vân Băng nói, phải tàn nhẫn mới có thể sống sót?. Trong phòng, một tiếng thở dài vang lên.
..........
Sáng hôm sau.
- Bà lão, xin hỏi đường lên Thanh Phong sơn đi lối nào?
Bà lão đang đan nứa bên đường nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, hỏi lại:
- Ngươi muốn đi Thanh Phong sơn?
- Đúng vậy, ta muốn tới Thanh Phong sơn, nhưng chỉ biết nó nằm gần Tam Điệp trấn này chứ không biết phải đi đường nào mới tới được
- Ngươi nhìn về hướng nam, bên đó có hai ngọn núi, ngọn núi cao hơn chính là Thanh Phong sơn. Nhưng hiện tại chỉ đi được tới chân núi, còn muốn lên núi đã không còn đường nào cả.
Trần Anh nghe vậy có chút kì quái, hỏi lại:
- Tại sao lại như vậy?
Bà lão nói khẽ:
- Trước đây khoảng 10 năm, Thanh Phong sơn là địa bàn của một tên ác bá. Tên này ỷ vào võ công cao cường, lại được thế lực lớn chống lưng liền không kiêng nể ai. Hắn lấy núi làm nơi ăn chơi, bắt dân nữ lên núi, ép thương nhân phải dâng đồ cho hắn hưởng lạc, đó là một thời kì đen tối của dân Tam Điệp trấn. Hôm đó, hắn như mọi lần đi tìm dân nữ, vừa đúng gặp được một thiếu nữ xinh đẹp. Tất nhiên là hắn muốn làm của riêng. Bất quá, chưa kịp thực hiện đã bị một người đi cùng thiếu nữ giết chết. Thế lực kia hay tin liền mang rất nhiều người tới, nhưng đều có đi mà không về, khiến thế lực này thực lực đã giảm sút, không còn hoành hành được như trước. Quả là phúc của chúng ta. Dân chúng Tam Điệp trấn hay tin vị ân nhân kia đang ở trên Thanh Phong  sơn liền muốn lên tạ ơn. Khi chúng ta lên, chỉ thấy con đường độc đạo duy nhất lên núi đã bị đá lở chắn mất. Ngươi đi lên chuyến này chỉ sợ không thu được kết quả gì.