Vô Tận Hỏa Vực
Chương 29 : Hắc Nhai
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Trần Anh nghe câu chuyện liền cảm thấy khâm phục người kia, quả nhiên là cao nhân, không nói không rằng đã tiêu giệt được mối họa cho dân chúng Tam Điệp trấn, cũng không cần báo đáp của ai. Giống như cái hình mẫu hành hiệp trượng nghĩa mà hắn từng mơ ước. Mà người Dạ thúc của Trần Anh nói hắn đến bái sư cũng ở Thanh Phong sơn, không lẽ.... Nghĩ vậy, Trần Anh liền phấn chấn:
- Cảm tạ bà lão, bây giờ ta sẽ đi lên Thanh Phong sơn, không biết chừng có thể gặp được người đó.
Bà lão nghe Trần Anh nói vậy cũng gật đầu:
- Ta thấy ngươi đã thấy không phải người thường. Nếu quả thật gặp được người đó, xin truyền lời lại, dân chúng Tam Điệp trấn mang ơn ông ta.
- Được. Trần Anh nói, sau đó quay đầu, đi về hướng núi Thanh Phong.
........
Từ xa xưa, người ta đã biết đến Tam Điệp trấn như một thung lũng nhỏ xinh đẹp. Bên cạnh thung lũng nhỏ này có hai ngọn núi cao, như hai tấm lá chắn, chắn đi những cơn gió ẩm khó chịu từ phương bắc, ngăn không cho chúng tràn vào Tam Điệp trấn. Hai ngọn núi nói gần thì không gần, nói xa cũng chẳng xa. Có người nói rằng : chỉ cần chiếm được cả hai ngọn núi, Tam Điệp trấn coi như đã là đồ trong túi, chỉ việc nhấc tay là lấy được. Hai ngọn núi này, một ngọn tên Thanh Phong, ngọn còn lại tên Hắc Nhai. Nguồn gốc hai cái tên là do chính từ địa hình của những ngọn núi. Thanh Phong sơn cảnh sắc tuyệt đẹp, đất đai màu mỡ, trên đỉnh núi hoa tươi nở suốt cả năm, huyễn thú hiền hòa. Còn Hắc Nhai thì đất đai khô cằn, thực vật chỉ độc những loài dễ sống, không lá, cũng không hoa. Đã vậy, ở đây còn vương một chút hắc ám chi lực, nghe đồn là của một ma thánh nào đó khi chiến đấu đã không khống chế được mà làm rớt một chút huyễn lực của mình tại đây. Hậu quả là làm cho địa hình biến dạng, nhiều nơi đất đá lởm chởm tạo hình sắc nhọn, huyễn thú thì hung bạo, nếu có hoa thì cũng chuyển thành màu đen.
Trên Hắc Nhai có một bang hội tên Kim Hổ. Bang hội này được thành lập từ vài năm trước. Độc ác, hung tàn, hầu như không chuyện ác nào không làm. Vào thời hưng thịnh nhất, Kim Hổ bang đã chiếm được Thanh Phong sơn, nắm quyền điều hành Tam Điệp trấn. Nhưng không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ mà lại khiến cho hơn một nửa cao thủ bị sát hại, Thanh Phong sơn thì bị chiếm mất, đến cuối cùng phải co cụm trở lại Hắc Nhai.
Trong phòng nghị sự của Kim Hổ bang tại đỉnh Hắc Nhai, một đám người đang ngồi uống trà, lắng nghe tên thủ hạ đang trình báo giữa sảnh.
Phất tay để tên thủ hạ lui xuống, Đoạn Phàm nhìn xung quanh, hỏi:
- Các vị thấy chuyện này như thế nào?
Đoạn Phàm này là bang chủ Kim Hổ bang. Vốn hôm nay Kim Hổ bang có hội nghị về việc mở rộng địa bàn ở các trấn nhỏ phía Tây, nhưng lại nhận được tin báo của thuộc hạ, đành ngừng lại.
Một người chống gậy đứng dậy, nói:
- Chín người đi tới Thạch trấn đưa tin, vốn phải lập tức trở về, nhưng không ngờ lại nổi lòng tham, ngựa quen đường cũ, tập kích đánh cướp. Nếu tập kích đánh cướp cũng thôi đi, nhưng theo như mật thư mà trước đó Viên Lang gửi ta, rõ ràng là do Liên Liên đó dâm đãng, ý đồ với thanh niên kia. Nếu không phải vậy, có khi sẽ không chết thảm.
Phía bên trái, một lão già đang ngồi uống trà, nghe vậy thì nổi giận, đứng dậy, quát:
- Võng Dư, ngươi dám nói con gái ta như vậy sao? Mà tin của ngươi là do đâu mà có? Rõ ràng lần này bang chủ đã cho bên ta toàn quyền, người cũng là do bên ta phái đi, chẳng lẽ ngươi dám cài người vào đội ngũ phe ta.
Người chống gậy khinh khỉnh:
- Ta nói chính là con gái ngươi đấy. Bản tính dâm đãng đó không biết thừa hưởng từ ai. Đã bao nhiêu lần suýt làm hỏng việc của bang, Liên Tam ngươi còn dám cho nó đi làm việc quan trọng. Nếu giả như bọn chúng đụng phải tên kia trước khi đi, không hoàn thành được việc, vậy chẳng phải hỏng việc lớn sao?.
Đoạn Phàm nhìn cảnh này mà chán trường. Hai người này là hai nhân vật trụ cột của Kim Hổ bang, truóc đây từng khá thân thiết, nhưng từ vài năm nay, dần thay đổi, vì lợi ích mà thường xảy ra tranh cãi, không ai chịu nhường ai.
Đang trong lúc Đoạn Phàm khó xử, một tiếng kêu vang lên
- Báo
- Cho hắn vào. Đoạn Phàm hô.
Tên thủ hạ vào giữa sảnh lập tức quỳ một chân xuống sàn:
- Bẩm bang chủ, các vị trưởng lão, đã tìm ra người giống với mô tả.
Hai lão già đang cãi nhau ầm ĩ nghe câu này liền ngưng lại. Khi nãy, nghe được cấp báo về cái chết của Liên Liên và tám người khác, Đoạn Phàm đã cho vài cao thủ trong bang đi xem xét hiện trường. Do Vân Băng chả muốn giấu diếm gì, nên hiện trường vẫn không thay đổi. Qua việc hỏi thăm người dân trấn Tam Điệp ở gần với khu rừng, lại thêm lời mô tả sơ qua trong mật thư gửi đến Võng Dư, đại khái đã định hình được nhân vật muốn tìm. Bất quá để cho người ta ngạc nhiên là, hình như tìm đươc cũng quá nhanh đi.
Đoạn Phàm cũng không nhiều lời, hỏi ngay:
- Hắn ta đang ở đâu.
- Dạ thưa bang chủ, hắn đang ở chân núi Thanh Phong. Tên thủ hạ hồi đáp.
Đoạn Phàm ngớ người:
- Hắn ở đó làm gì?
- Hình như..., hình như hắn đang định lên núi.
- Cảm tạ bà lão, bây giờ ta sẽ đi lên Thanh Phong sơn, không biết chừng có thể gặp được người đó.
Bà lão nghe Trần Anh nói vậy cũng gật đầu:
- Ta thấy ngươi đã thấy không phải người thường. Nếu quả thật gặp được người đó, xin truyền lời lại, dân chúng Tam Điệp trấn mang ơn ông ta.
- Được. Trần Anh nói, sau đó quay đầu, đi về hướng núi Thanh Phong.
........
Từ xa xưa, người ta đã biết đến Tam Điệp trấn như một thung lũng nhỏ xinh đẹp. Bên cạnh thung lũng nhỏ này có hai ngọn núi cao, như hai tấm lá chắn, chắn đi những cơn gió ẩm khó chịu từ phương bắc, ngăn không cho chúng tràn vào Tam Điệp trấn. Hai ngọn núi nói gần thì không gần, nói xa cũng chẳng xa. Có người nói rằng : chỉ cần chiếm được cả hai ngọn núi, Tam Điệp trấn coi như đã là đồ trong túi, chỉ việc nhấc tay là lấy được. Hai ngọn núi này, một ngọn tên Thanh Phong, ngọn còn lại tên Hắc Nhai. Nguồn gốc hai cái tên là do chính từ địa hình của những ngọn núi. Thanh Phong sơn cảnh sắc tuyệt đẹp, đất đai màu mỡ, trên đỉnh núi hoa tươi nở suốt cả năm, huyễn thú hiền hòa. Còn Hắc Nhai thì đất đai khô cằn, thực vật chỉ độc những loài dễ sống, không lá, cũng không hoa. Đã vậy, ở đây còn vương một chút hắc ám chi lực, nghe đồn là của một ma thánh nào đó khi chiến đấu đã không khống chế được mà làm rớt một chút huyễn lực của mình tại đây. Hậu quả là làm cho địa hình biến dạng, nhiều nơi đất đá lởm chởm tạo hình sắc nhọn, huyễn thú thì hung bạo, nếu có hoa thì cũng chuyển thành màu đen.
Trên Hắc Nhai có một bang hội tên Kim Hổ. Bang hội này được thành lập từ vài năm trước. Độc ác, hung tàn, hầu như không chuyện ác nào không làm. Vào thời hưng thịnh nhất, Kim Hổ bang đã chiếm được Thanh Phong sơn, nắm quyền điều hành Tam Điệp trấn. Nhưng không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ mà lại khiến cho hơn một nửa cao thủ bị sát hại, Thanh Phong sơn thì bị chiếm mất, đến cuối cùng phải co cụm trở lại Hắc Nhai.
Trong phòng nghị sự của Kim Hổ bang tại đỉnh Hắc Nhai, một đám người đang ngồi uống trà, lắng nghe tên thủ hạ đang trình báo giữa sảnh.
Phất tay để tên thủ hạ lui xuống, Đoạn Phàm nhìn xung quanh, hỏi:
- Các vị thấy chuyện này như thế nào?
Đoạn Phàm này là bang chủ Kim Hổ bang. Vốn hôm nay Kim Hổ bang có hội nghị về việc mở rộng địa bàn ở các trấn nhỏ phía Tây, nhưng lại nhận được tin báo của thuộc hạ, đành ngừng lại.
Một người chống gậy đứng dậy, nói:
- Chín người đi tới Thạch trấn đưa tin, vốn phải lập tức trở về, nhưng không ngờ lại nổi lòng tham, ngựa quen đường cũ, tập kích đánh cướp. Nếu tập kích đánh cướp cũng thôi đi, nhưng theo như mật thư mà trước đó Viên Lang gửi ta, rõ ràng là do Liên Liên đó dâm đãng, ý đồ với thanh niên kia. Nếu không phải vậy, có khi sẽ không chết thảm.
Phía bên trái, một lão già đang ngồi uống trà, nghe vậy thì nổi giận, đứng dậy, quát:
- Võng Dư, ngươi dám nói con gái ta như vậy sao? Mà tin của ngươi là do đâu mà có? Rõ ràng lần này bang chủ đã cho bên ta toàn quyền, người cũng là do bên ta phái đi, chẳng lẽ ngươi dám cài người vào đội ngũ phe ta.
Người chống gậy khinh khỉnh:
- Ta nói chính là con gái ngươi đấy. Bản tính dâm đãng đó không biết thừa hưởng từ ai. Đã bao nhiêu lần suýt làm hỏng việc của bang, Liên Tam ngươi còn dám cho nó đi làm việc quan trọng. Nếu giả như bọn chúng đụng phải tên kia trước khi đi, không hoàn thành được việc, vậy chẳng phải hỏng việc lớn sao?.
Đoạn Phàm nhìn cảnh này mà chán trường. Hai người này là hai nhân vật trụ cột của Kim Hổ bang, truóc đây từng khá thân thiết, nhưng từ vài năm nay, dần thay đổi, vì lợi ích mà thường xảy ra tranh cãi, không ai chịu nhường ai.
Đang trong lúc Đoạn Phàm khó xử, một tiếng kêu vang lên
- Báo
- Cho hắn vào. Đoạn Phàm hô.
Tên thủ hạ vào giữa sảnh lập tức quỳ một chân xuống sàn:
- Bẩm bang chủ, các vị trưởng lão, đã tìm ra người giống với mô tả.
Hai lão già đang cãi nhau ầm ĩ nghe câu này liền ngưng lại. Khi nãy, nghe được cấp báo về cái chết của Liên Liên và tám người khác, Đoạn Phàm đã cho vài cao thủ trong bang đi xem xét hiện trường. Do Vân Băng chả muốn giấu diếm gì, nên hiện trường vẫn không thay đổi. Qua việc hỏi thăm người dân trấn Tam Điệp ở gần với khu rừng, lại thêm lời mô tả sơ qua trong mật thư gửi đến Võng Dư, đại khái đã định hình được nhân vật muốn tìm. Bất quá để cho người ta ngạc nhiên là, hình như tìm đươc cũng quá nhanh đi.
Đoạn Phàm cũng không nhiều lời, hỏi ngay:
- Hắn ta đang ở đâu.
- Dạ thưa bang chủ, hắn đang ở chân núi Thanh Phong. Tên thủ hạ hồi đáp.
Đoạn Phàm ngớ người:
- Hắn ở đó làm gì?
- Hình như..., hình như hắn đang định lên núi.