Vô Tận Hỏa Vực
Chương 3 : Trần Anh
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
" Thiếu gia, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận bị thương a, người đâu rồi, thiếu gia...."
Tiếng gọi xen lẫn tiếng bước chân dồn dập vang lên làm cho không khí an tĩnh của khu rừng bị phá hủy, dù vậy, những bóng người(mà thực chất là yêu tộc đã có thể hóa hình) kia cũng chỉ ngẩng đầu lên một chút, rồi lại tiếp tục làm công việc đang dang dở, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện tương tự như vậy đã xảy ra rất nhiều lần từ khoảng vài năm trước......
Mười năm trước, tại Mê Hồn sâm lâm đã xảy ra một cảnh tượng làm không ai có thể quên: một đứa bé sơ sinh nằm trong chiếc làn nhìn như vô hại, vậy mà lại dễ dàng xuyên qua trận pháp phòng hộ của yêu tộc. Và Trần Phong một người cho dù đối mặt với sinh tử cũng chưa từng nhăn mặt đã khóc. Đúng, khóc òa lên trong sự vui sướng khi trong lúc tuyệt vọng nhất, đứa con đã đến với lão như một món quà của thiên địa, không có lẽ của Lôi Long thần mới đúng.
Cái cảm giác huyết mạch tương liên này làm cho lão sướng đến run người, thật khó có thể tưởng tượng được đứa bé này có tác động lớn đến như thế nào mà có thể làm một vị cường giả Yêu Tôn như lão run rẩy.
" Con trai của ta, con muốn ta đặt tên là gì đây?"Lão lẩm nhẩm.
"Trần Thiên, Trần Lôi, Trần Vân,.. hay là Trần Anh? "Thấy đứa nhỏ cứ khóc khi lão nhắc đến những cái tên kia, lão chợt nhìn vào chiếc làn, thấy một chữ "Anh" trên chiếc châm, lão buột miệng.
Ngay lúc cái tên được thốt ra, đứa trẻ chợt ngừng khóc, ánh mắt lóe lên tinh quang mà không ai thấy được, rồi chợt nhắm mắt lại, nằm ngủ ngon lành trong vòng tay lão. Thấy vậy, Trần Phong chợt cười ha hả:
" Được , vậy từ nay tên con trai của ta sẽ là Trần Anh, ha ha ha "
Cười xong, lão liền hướng tới nhưng người tới dự lễ tế :
"Chư vị, hôm nay lão phu gặp được chuyện vui, vậy nên xin tặng mỗi vị đạo hữu ở đây một kiện vũ khí hoàng cấp thượng phẩm. Mặc dù chẳng đáng là gì, nhưng cũng xin chư vị đừng chê cười nhận lấy, coi như là lòng thành của Trần Phong ta." Dứt lời, lão vung tay lên, lập tức hơn ngàn tì nữ xuất hiện, mỗi người đều mang theo một món vũ khí, hoặc đao, hoặc thương, hoặc kiếm.... đặt trước mặt mỗi người tới dự.
"Phiên Chủ(1) quá khách khí rồi, chuyện tốt này là do Phiên Chủ thuận với ý trời mà ra, chư vị ở đây cũng không giúp được gì mà lại được tặng bảo vật, làm sao lại dám chê cười chứ. Phải không chư vị. "Tông chủ Thiên Điêu tông lập tức tươi cười lên tiếng
" Đúng, đúng! "Tiếng của đám đông ở dưới ủng hộ theo
Sau những tiếng hô này, cự đầu của các thế lực lớn khác cũng tiến lên chúc mừng cho vị Phiên Chủ đang vui vẻ trên đài, trong bụng thầm mắng tên tông chủ Thiên Điêu tông kia thật quá nhanh nhạy, nhân lúc mọi ngươi chưa kịp bình ổn đã chạy lên nịnh nọt, tìm kiếm cơ hội ôm bắp đùi Mê Hồn sâm lâm.
Từ một lễ tế trang nghiêm trở thành một bữa tiệc làm cho mọi người thoải mái hơn không ít, không khí bỗng nhiên trở nên vui vẻ, náo nhiệt, ít nhất, bọn họ thể hiện ra ngoài mặt là như thế. Đây cũng là lần đầu tiên, tất cả mọi người thấy Trần Phong cười nhiều như vậy, sau khi trao đứa bé cho chính thê của mình, lão lập tức đi mời rượu từng người trong sâm lâm, bộ dáng như không say không ngừng. Nghe nói sau đó, dù tu vi cao thâm, nhưng Trần Phong vẫn phải ngủ mất một ngày một đêm mới có thể tỉnh dậy.
Đến tối, khách khứa mới lục tục rời khỏi Mê Hồn sâm lâm, bọn hắn, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, có người vui, có người buồn, có ngươi lại lo lắng đến nỗi liên tiếp thở dài. Nhưng điểm chung là hầu như thế lực nào khi ra khỏi sâm lâm cũng ngay lập tức dùng cách riêng của mình để báo tin về tổng bộ..... rõ ràng, việc Mê Hồn sâm lâm có ngươi kế tục đã làm thay đổi kế hoạch của rất nhiều thế lực trong một vùng rộng lớn xung quanh nó.
Mười năm thoáng cái đã qua. Đối với yêu tộc tuổi thọ lâu dài mà nói, mười năm có lẽ chỉ như một giấc ngủ , nhưng đối với các chủng tộc khác, ví như nhân tộc, mười năm cũng đã đủ cho một đứa trẻ sơ sinh lớn lên và nhận thức được nhiều thứ xung quanh mình....
Trong mười năm này, Trần Anh ở Mê Hồn sâm lâm như một món bảo bối, không ai dám để cho Trần Anh có chút tổn hại nào, dù chỉ là nhỏ nhất, bởi vậy khi thấy Trần Anh mất tích, những thị nữ này mới hoảng sợ như vậy, nếu thiếu gia chỉ cần bị một chút thương tổn, hậu quả không ai trong họ có thể gánh vác.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Anh trốn khỏi tay những thị nữ này, mỗi một lần tiểu nam hài này trốn được thì lại có một sự hỗn loạn xảy ra, tiếng gọi, tiếng bước chân dồn dập của thị nữ đã quen đến nỗi chỉ cần nghe thôi là tất cả mọi người đã biết chuyện gì xảy ra: thiếu gia lại trốn đi rồi.
Nguyên nhân thì khá đơn giản, Trần Anh không muốn học loại lễ nghi buồn tẻ này, lúc bốn tuổi đến nay, Trần Anh đã được một lão sư do phụ thân mời đến từ bên ngoài để giảng dạy đạo nghĩa nhân văn, thơ phú, đối chữ,.... những thứ này làm cho Trần Anh chán đến mức luôn tìm cách để trốn đi, lần này đã là lần thứ 15.Và lần này là lần tiểu hài tử này trốn được lâu nhất, bởi vì chỗ trốn của Trần Anh lần này khá bí ẩn và khó tìm.
Ngay cái lúc mà những thị nữ đang phải chật vật tìm vị thiếu gia nghịch ngợm kia, thì một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện ở trên núi. Nhìn từ xa thì có vẻ như là một cậu bé tầm chín, mười tuổi đang nằm duỗi lưng trên một lùm cây , thản nhiên như không nghe thấy gì, hai cánh tay ôm sau đầu, miệng nhai một loại lá không biết tên, đôi mắt nhìn lên bầu trời vô cự, trong đôi mắt đen nhánh ấy, chốc chốc lại có một ánh xanh như dòng điện chạy qua. Cứ mỗi khi thất thần như vậy, trong người Trần Anh lại cảm giác được một cỗ ấm áp kì lạ như len lỏi vào tận sâu trong tâm hồn.
(1): phiên ở đây là chỉ về sơ đồ phân phôi của yêu tộc, nói đơn giản thì yêu tộc chia làm 5 phiên, mỗi phiên là một vùng lãnh thổ : ví dụ như Mê Hồn sâm lâm
Tiếng gọi xen lẫn tiếng bước chân dồn dập vang lên làm cho không khí an tĩnh của khu rừng bị phá hủy, dù vậy, những bóng người(mà thực chất là yêu tộc đã có thể hóa hình) kia cũng chỉ ngẩng đầu lên một chút, rồi lại tiếp tục làm công việc đang dang dở, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện tương tự như vậy đã xảy ra rất nhiều lần từ khoảng vài năm trước......
Mười năm trước, tại Mê Hồn sâm lâm đã xảy ra một cảnh tượng làm không ai có thể quên: một đứa bé sơ sinh nằm trong chiếc làn nhìn như vô hại, vậy mà lại dễ dàng xuyên qua trận pháp phòng hộ của yêu tộc. Và Trần Phong một người cho dù đối mặt với sinh tử cũng chưa từng nhăn mặt đã khóc. Đúng, khóc òa lên trong sự vui sướng khi trong lúc tuyệt vọng nhất, đứa con đã đến với lão như một món quà của thiên địa, không có lẽ của Lôi Long thần mới đúng.
Cái cảm giác huyết mạch tương liên này làm cho lão sướng đến run người, thật khó có thể tưởng tượng được đứa bé này có tác động lớn đến như thế nào mà có thể làm một vị cường giả Yêu Tôn như lão run rẩy.
" Con trai của ta, con muốn ta đặt tên là gì đây?"Lão lẩm nhẩm.
"Trần Thiên, Trần Lôi, Trần Vân,.. hay là Trần Anh? "Thấy đứa nhỏ cứ khóc khi lão nhắc đến những cái tên kia, lão chợt nhìn vào chiếc làn, thấy một chữ "Anh" trên chiếc châm, lão buột miệng.
Ngay lúc cái tên được thốt ra, đứa trẻ chợt ngừng khóc, ánh mắt lóe lên tinh quang mà không ai thấy được, rồi chợt nhắm mắt lại, nằm ngủ ngon lành trong vòng tay lão. Thấy vậy, Trần Phong chợt cười ha hả:
" Được , vậy từ nay tên con trai của ta sẽ là Trần Anh, ha ha ha "
Cười xong, lão liền hướng tới nhưng người tới dự lễ tế :
"Chư vị, hôm nay lão phu gặp được chuyện vui, vậy nên xin tặng mỗi vị đạo hữu ở đây một kiện vũ khí hoàng cấp thượng phẩm. Mặc dù chẳng đáng là gì, nhưng cũng xin chư vị đừng chê cười nhận lấy, coi như là lòng thành của Trần Phong ta." Dứt lời, lão vung tay lên, lập tức hơn ngàn tì nữ xuất hiện, mỗi người đều mang theo một món vũ khí, hoặc đao, hoặc thương, hoặc kiếm.... đặt trước mặt mỗi người tới dự.
"Phiên Chủ(1) quá khách khí rồi, chuyện tốt này là do Phiên Chủ thuận với ý trời mà ra, chư vị ở đây cũng không giúp được gì mà lại được tặng bảo vật, làm sao lại dám chê cười chứ. Phải không chư vị. "Tông chủ Thiên Điêu tông lập tức tươi cười lên tiếng
" Đúng, đúng! "Tiếng của đám đông ở dưới ủng hộ theo
Sau những tiếng hô này, cự đầu của các thế lực lớn khác cũng tiến lên chúc mừng cho vị Phiên Chủ đang vui vẻ trên đài, trong bụng thầm mắng tên tông chủ Thiên Điêu tông kia thật quá nhanh nhạy, nhân lúc mọi ngươi chưa kịp bình ổn đã chạy lên nịnh nọt, tìm kiếm cơ hội ôm bắp đùi Mê Hồn sâm lâm.
Từ một lễ tế trang nghiêm trở thành một bữa tiệc làm cho mọi người thoải mái hơn không ít, không khí bỗng nhiên trở nên vui vẻ, náo nhiệt, ít nhất, bọn họ thể hiện ra ngoài mặt là như thế. Đây cũng là lần đầu tiên, tất cả mọi người thấy Trần Phong cười nhiều như vậy, sau khi trao đứa bé cho chính thê của mình, lão lập tức đi mời rượu từng người trong sâm lâm, bộ dáng như không say không ngừng. Nghe nói sau đó, dù tu vi cao thâm, nhưng Trần Phong vẫn phải ngủ mất một ngày một đêm mới có thể tỉnh dậy.
Đến tối, khách khứa mới lục tục rời khỏi Mê Hồn sâm lâm, bọn hắn, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, có người vui, có người buồn, có ngươi lại lo lắng đến nỗi liên tiếp thở dài. Nhưng điểm chung là hầu như thế lực nào khi ra khỏi sâm lâm cũng ngay lập tức dùng cách riêng của mình để báo tin về tổng bộ..... rõ ràng, việc Mê Hồn sâm lâm có ngươi kế tục đã làm thay đổi kế hoạch của rất nhiều thế lực trong một vùng rộng lớn xung quanh nó.
Mười năm thoáng cái đã qua. Đối với yêu tộc tuổi thọ lâu dài mà nói, mười năm có lẽ chỉ như một giấc ngủ , nhưng đối với các chủng tộc khác, ví như nhân tộc, mười năm cũng đã đủ cho một đứa trẻ sơ sinh lớn lên và nhận thức được nhiều thứ xung quanh mình....
Trong mười năm này, Trần Anh ở Mê Hồn sâm lâm như một món bảo bối, không ai dám để cho Trần Anh có chút tổn hại nào, dù chỉ là nhỏ nhất, bởi vậy khi thấy Trần Anh mất tích, những thị nữ này mới hoảng sợ như vậy, nếu thiếu gia chỉ cần bị một chút thương tổn, hậu quả không ai trong họ có thể gánh vác.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Anh trốn khỏi tay những thị nữ này, mỗi một lần tiểu nam hài này trốn được thì lại có một sự hỗn loạn xảy ra, tiếng gọi, tiếng bước chân dồn dập của thị nữ đã quen đến nỗi chỉ cần nghe thôi là tất cả mọi người đã biết chuyện gì xảy ra: thiếu gia lại trốn đi rồi.
Nguyên nhân thì khá đơn giản, Trần Anh không muốn học loại lễ nghi buồn tẻ này, lúc bốn tuổi đến nay, Trần Anh đã được một lão sư do phụ thân mời đến từ bên ngoài để giảng dạy đạo nghĩa nhân văn, thơ phú, đối chữ,.... những thứ này làm cho Trần Anh chán đến mức luôn tìm cách để trốn đi, lần này đã là lần thứ 15.Và lần này là lần tiểu hài tử này trốn được lâu nhất, bởi vì chỗ trốn của Trần Anh lần này khá bí ẩn và khó tìm.
Ngay cái lúc mà những thị nữ đang phải chật vật tìm vị thiếu gia nghịch ngợm kia, thì một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện ở trên núi. Nhìn từ xa thì có vẻ như là một cậu bé tầm chín, mười tuổi đang nằm duỗi lưng trên một lùm cây , thản nhiên như không nghe thấy gì, hai cánh tay ôm sau đầu, miệng nhai một loại lá không biết tên, đôi mắt nhìn lên bầu trời vô cự, trong đôi mắt đen nhánh ấy, chốc chốc lại có một ánh xanh như dòng điện chạy qua. Cứ mỗi khi thất thần như vậy, trong người Trần Anh lại cảm giác được một cỗ ấm áp kì lạ như len lỏi vào tận sâu trong tâm hồn.
(1): phiên ở đây là chỉ về sơ đồ phân phôi của yêu tộc, nói đơn giản thì yêu tộc chia làm 5 phiên, mỗi phiên là một vùng lãnh thổ : ví dụ như Mê Hồn sâm lâm