Vô Tận Hỏa Vực
Chương 4 : Trần Thanh Thanh
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
"Ca ca, huynh lại trốn học nữa rồi!"
Một tiếng nói có chút trẻ con vang lên làm cho Trần Anh chợt tỉnh lại, cảm giác kia cũng bị cắt đứt. Không cần quay đầu lại, nó cũng biết đây là giọng nói của ai, nhổ chiếc lá đang ngậm trong miệng ra, Trần Anh nói:
" Thanh Thanh, muội cũng biết là ta không thích học mấy thứ lễ nghi rườm rà đó mà."
" Nhưng mà ca ca cũng không nên trốn như vậy a, mọi người rất lo cho huynh đấy."
Thanh âm càng ngày càng gần, đến khi thanh âm biến mất, một nhân ảnh đã xuất hiện trước mắt Trần Anh. Đây là một tiểu cô nương ước chừng chín, mười tuổi, nàng mặc một bộ váy dài, làm tăng lên vẻ yểu điệu, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đôi mắt to ngập nước, tất cả tạo nên một vẻ thánh khiết. Tiểu cô nương này tuy nhìn còn đôi chút non nớt, nhưng đã thấp thoáng dáng dấp của một mỹ nhân hại nước hại dân.
" Hì hì, cứ để cho mọi người lo đi, dù sao thì huynh cũng không thể ngồi yên mà học mấy thứ đó được, chỉ nghĩ đến thôi là huynh đã cảm thấy đau đầu rồi, không hiểu tại sao muội lại có thể kiên nhẫn để học mấy thứ đó được." Trần Anh vừa cảm thán vừa giả vờ ôm đầu.
" Huynh chỉ giỏi ngụy biện!" Tiểu cô nương kia nguýt dài.
" Thật mà! "
Trần Anh thề thốt, sau đó lại ngước lên nhìn bầu trời, nói:
" Ta không muốn phải sống trong mấy cái khuôn phép như thế này, ta chỉ muốn có thể tự do đi lịch lãm toàn bộ đại lục này thôi. Khi đi, thấy sông là tắm, thấy núi là leo, gặp việc vui mừng thì cùng vui mừng, gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ... đó mới là ước nguyện của ta."
Tiểu cô nương ngồi cạch mở to đôi mắt nhìn Trần Anh đang như chìm vào mộng tưởng của riêng mình, chợt thở dài nói nhỏ:
" Muốn tự do chỉ có cách trở nên cực kì cường đại mà thôi, như chúng ta thì hai chữ này quá xa xỉ rồi."
' Vậy thì ta sẽ cố gắng để trở lên cường đại, đến khi ta có thể đủ sức nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, ta sẽ dẫn muội cùng phụ mẫu đi du ngoạn cảnh đẹp của cả đại lục này, thật tuyệt biết bao a." Như nghe được câu nói nhỏ kia, Trần Anh bật người dậy, vừa nắm chặt tay vừa nói, sau đó quay sang hỏi:
" Ước mơ của muội là gì thế Thanh Thanh?"
" Muội muốn cả nhà chúng ta cứ được ở bên nhau thế này mãi mãi." Tiểu cô nương suy nghĩ một chút rồi trả lời, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, như đang nhớ về những hồi ức của mình.
Năm năm trước, vào một mùa đông được coi là lạnh nhất trong lịch sử Huyễn Hồn đế quốc. Thời điểm này, cây cối ngoài trời dường như đã biến thành băng, gió tuyết mạnh đến nỗi kể cả Hỏa ma đạo sư nhị tinh cũng không thể tạo ra một ngọn lửa dù là nhỏ nhất. Hàng trăm vạn người bị chết, cây lương thực đóng băng dẫn đến nạn đói kéo dài, tạo một lỗ hổng lớn cho ngân khố đế quốc cũng như sự sống của người dân.
Gràoo!!! Tiếng một con vật gầm rú lên một cách thông khổ. Đó là tiếng kêu của một con báo tuyết. Đứng cạnh nó lúc này là hai nhân ảnh, một trung niên nam tử và một tiểu nam hài, kì lạ thay là trên bàn tay của nam hài kia nhuốm đầy máu.
" Ha ha, thật là không phí công khổ luyện, cuối cùng đã giết được con báo đáng ghét này." Tiểu nam hài có vẻ khoái chí mở miệng.
Trung niên nam tử cũng gật nhẹ đầu, năm tuổi đã có tu vi huyễn giả, lại có thể một mình đánh chết báo tuyết, đúng là có thể ngẩng cao đầu mà kiêu ngạo. " Không hổ danh có huyết mạch của lão gia". Người này nhìn xác con báo tuyết một lúc, lại nhìn trời, rồi quay sang nói với tiểu nam hài bên cạnh:
" Thiếu gia, đã đến giờ trở về rồi."
" Hừm, chơi chưa được bao lâu mà đã phải về, thật là chán ngắt."Tiểu nam hài mở miệng kêu ca nhưng vẫn khởi động huyễn lựu trong cơ thể, chạy ra khỏi khu rừng.
Đang vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp xung quanh, chợt tiểu nam hài dừng lại, gọi với lên :
" Lý thúc, xem này, hình như ở đây từng có một vụ quyết đấu."
Trung niên nam tử đang kì lạ về việc dừng lại đột ngột của nam hài, nghe thấy vậy cũng nhảy xuống hiện trường kiểm tra.
" Toàn bộ đều đã chết, tư trang bị lột sạch, có vẻ là một vụ giết người cướp của."
" Thật độc ác, giữa mùa giá rét như vậy mà vẫn còn cướp của giết người, tại sao bọn chúng lại tàn nhẫn như vậy chứ, không phải chỉ cần của cải thôi sao, sau khi lấy được rồi còn giết hết người?. "
" Loài người là vậy đó thiếu gia, chúng chỉ biết vụ lợi cá nhân, chứ không bao giờ được đoàn kết như yêu tộc ta đâu. À khoan, hình như còn người sống." Nam tử trung niên đang nói chợt dừng lại, nhìn về phía một tảng đá.
Thấy vậy, tiểu nam hài liền nhảy qua xem xét. Sau tảng đá đích xác còn một người, chính xác mà nói là nữ hài tử tầm bốn, năm tuổi đang nằm thoi thóp vì giá rét.
"Chắc là con cái của chủ đoàn buôn kia, còn thoi thóp, nhưng chỉ cần cứ như vậy thêm hai nén nhang nữa thôi, sẽ lập tức chết vì rét." Nam tử trung niên nhìn một chút rồi nói.
" Vậy hãy mang theo muội ấy về nhà chúng ta có được không?" Tiểu nam hài hỏi.
" Nhưng lai lịch của nữ hài này không rõ ra, ta sợ rằng, lão gia sẽ không đồng ý..."
" Coi như là ta cầu xin thúc có được không, chuyện của phụ thân ta sẽ tự chịu trách nhiệm." Tiểu nam hài cầu khẩn nói. Với tu vi hiện tại của nam hài này cộng với việc vừa quyết đấu với báo tuyết, một mình sử dụng huyễn lực chống lại giá rét đã là cực hạn, mang theo một người là điều không thể. Vì vậy chỉ còn cách nhờ nam tử kia.
Thấy thái độ của nam hài kiên quyết như vậy, trung niên nam tử cũng đành chấp nhận.
Hai canh giờ sau, trong một gian phòng tại Mê Hồn sâm lâm. Sau khi mở mắt ra, điều đầu tiên mà Trần Thanh Thanh thấy là một mảng màu hồng và khuôn mặt của một tiểu nam hài. Khi tiểu cô nương này ngồi được thẳng dậy, nét vui mừng trên mặt nam hài kia càng hiện rõ. Nhớ lại tình cảnh của mình, không phụ mẫu, cũng không có nơi để trở về, Thanh Thanh lúc đó òa khóc nức nở. Chợt, tiểu cô nương cảm thấy bàn tay mình nằm gọn trong tay người khác, trở nên ấm áp. Ngước đầu lên nhìn tiểu nam hài trước mặt, chỉ thấy nam hài này cười một cách ấm áp, nói:
" Đừng sợ, từ giờ trở đi muội hãy ở lại đây, phụ thân đã chấp nhận nhận muội làm nghĩa nữ rồi, tên cũ muội không nhớ cũng chẳng sao, từ giờ tên muội là Trần Thanh Thanh nhé."
Sau đó nam hài này bắt đầu kể cho tiểu cô nương nghe về nơi đây, nơi mà nàng sẽ sinh sống. Nam hài cố gắng kể những truyện được cho là buồn cười nhất cho nàng nghe. Tuy những câu truyện đó lúc thì thiếu, khi lại thừa, cũng chẳng gây nổi được sự hài hước, nhưng chẳng hiểu sao, khi nhìn khuôn mặt đó, Thanh Thanh cảm thấy nguôi ngoai phần nào. Thấy tiểu cô nương nín khóc, nam hài cũng thở nhẹ một hơi, rồi chợt gãi đầu, cười ngây ngô:
" Ấy chết từ nãy tới giờ mải nói mà quên chưa giới thiệu, ta là Trần Anh, từ giờ sẽ là ca ca của muội. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng khóc nhé, sẽ chẳng có ai dám ăn hiếp muội đâu, vì từ giờ đã có ta bên cạnh muội rồi."
Một tiếng nói có chút trẻ con vang lên làm cho Trần Anh chợt tỉnh lại, cảm giác kia cũng bị cắt đứt. Không cần quay đầu lại, nó cũng biết đây là giọng nói của ai, nhổ chiếc lá đang ngậm trong miệng ra, Trần Anh nói:
" Thanh Thanh, muội cũng biết là ta không thích học mấy thứ lễ nghi rườm rà đó mà."
" Nhưng mà ca ca cũng không nên trốn như vậy a, mọi người rất lo cho huynh đấy."
Thanh âm càng ngày càng gần, đến khi thanh âm biến mất, một nhân ảnh đã xuất hiện trước mắt Trần Anh. Đây là một tiểu cô nương ước chừng chín, mười tuổi, nàng mặc một bộ váy dài, làm tăng lên vẻ yểu điệu, mái tóc đen dài đến thắt lưng, đôi mắt to ngập nước, tất cả tạo nên một vẻ thánh khiết. Tiểu cô nương này tuy nhìn còn đôi chút non nớt, nhưng đã thấp thoáng dáng dấp của một mỹ nhân hại nước hại dân.
" Hì hì, cứ để cho mọi người lo đi, dù sao thì huynh cũng không thể ngồi yên mà học mấy thứ đó được, chỉ nghĩ đến thôi là huynh đã cảm thấy đau đầu rồi, không hiểu tại sao muội lại có thể kiên nhẫn để học mấy thứ đó được." Trần Anh vừa cảm thán vừa giả vờ ôm đầu.
" Huynh chỉ giỏi ngụy biện!" Tiểu cô nương kia nguýt dài.
" Thật mà! "
Trần Anh thề thốt, sau đó lại ngước lên nhìn bầu trời, nói:
" Ta không muốn phải sống trong mấy cái khuôn phép như thế này, ta chỉ muốn có thể tự do đi lịch lãm toàn bộ đại lục này thôi. Khi đi, thấy sông là tắm, thấy núi là leo, gặp việc vui mừng thì cùng vui mừng, gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ... đó mới là ước nguyện của ta."
Tiểu cô nương ngồi cạch mở to đôi mắt nhìn Trần Anh đang như chìm vào mộng tưởng của riêng mình, chợt thở dài nói nhỏ:
" Muốn tự do chỉ có cách trở nên cực kì cường đại mà thôi, như chúng ta thì hai chữ này quá xa xỉ rồi."
' Vậy thì ta sẽ cố gắng để trở lên cường đại, đến khi ta có thể đủ sức nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, ta sẽ dẫn muội cùng phụ mẫu đi du ngoạn cảnh đẹp của cả đại lục này, thật tuyệt biết bao a." Như nghe được câu nói nhỏ kia, Trần Anh bật người dậy, vừa nắm chặt tay vừa nói, sau đó quay sang hỏi:
" Ước mơ của muội là gì thế Thanh Thanh?"
" Muội muốn cả nhà chúng ta cứ được ở bên nhau thế này mãi mãi." Tiểu cô nương suy nghĩ một chút rồi trả lời, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, như đang nhớ về những hồi ức của mình.
Năm năm trước, vào một mùa đông được coi là lạnh nhất trong lịch sử Huyễn Hồn đế quốc. Thời điểm này, cây cối ngoài trời dường như đã biến thành băng, gió tuyết mạnh đến nỗi kể cả Hỏa ma đạo sư nhị tinh cũng không thể tạo ra một ngọn lửa dù là nhỏ nhất. Hàng trăm vạn người bị chết, cây lương thực đóng băng dẫn đến nạn đói kéo dài, tạo một lỗ hổng lớn cho ngân khố đế quốc cũng như sự sống của người dân.
Gràoo!!! Tiếng một con vật gầm rú lên một cách thông khổ. Đó là tiếng kêu của một con báo tuyết. Đứng cạnh nó lúc này là hai nhân ảnh, một trung niên nam tử và một tiểu nam hài, kì lạ thay là trên bàn tay của nam hài kia nhuốm đầy máu.
" Ha ha, thật là không phí công khổ luyện, cuối cùng đã giết được con báo đáng ghét này." Tiểu nam hài có vẻ khoái chí mở miệng.
Trung niên nam tử cũng gật nhẹ đầu, năm tuổi đã có tu vi huyễn giả, lại có thể một mình đánh chết báo tuyết, đúng là có thể ngẩng cao đầu mà kiêu ngạo. " Không hổ danh có huyết mạch của lão gia". Người này nhìn xác con báo tuyết một lúc, lại nhìn trời, rồi quay sang nói với tiểu nam hài bên cạnh:
" Thiếu gia, đã đến giờ trở về rồi."
" Hừm, chơi chưa được bao lâu mà đã phải về, thật là chán ngắt."Tiểu nam hài mở miệng kêu ca nhưng vẫn khởi động huyễn lựu trong cơ thể, chạy ra khỏi khu rừng.
Đang vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp xung quanh, chợt tiểu nam hài dừng lại, gọi với lên :
" Lý thúc, xem này, hình như ở đây từng có một vụ quyết đấu."
Trung niên nam tử đang kì lạ về việc dừng lại đột ngột của nam hài, nghe thấy vậy cũng nhảy xuống hiện trường kiểm tra.
" Toàn bộ đều đã chết, tư trang bị lột sạch, có vẻ là một vụ giết người cướp của."
" Thật độc ác, giữa mùa giá rét như vậy mà vẫn còn cướp của giết người, tại sao bọn chúng lại tàn nhẫn như vậy chứ, không phải chỉ cần của cải thôi sao, sau khi lấy được rồi còn giết hết người?. "
" Loài người là vậy đó thiếu gia, chúng chỉ biết vụ lợi cá nhân, chứ không bao giờ được đoàn kết như yêu tộc ta đâu. À khoan, hình như còn người sống." Nam tử trung niên đang nói chợt dừng lại, nhìn về phía một tảng đá.
Thấy vậy, tiểu nam hài liền nhảy qua xem xét. Sau tảng đá đích xác còn một người, chính xác mà nói là nữ hài tử tầm bốn, năm tuổi đang nằm thoi thóp vì giá rét.
"Chắc là con cái của chủ đoàn buôn kia, còn thoi thóp, nhưng chỉ cần cứ như vậy thêm hai nén nhang nữa thôi, sẽ lập tức chết vì rét." Nam tử trung niên nhìn một chút rồi nói.
" Vậy hãy mang theo muội ấy về nhà chúng ta có được không?" Tiểu nam hài hỏi.
" Nhưng lai lịch của nữ hài này không rõ ra, ta sợ rằng, lão gia sẽ không đồng ý..."
" Coi như là ta cầu xin thúc có được không, chuyện của phụ thân ta sẽ tự chịu trách nhiệm." Tiểu nam hài cầu khẩn nói. Với tu vi hiện tại của nam hài này cộng với việc vừa quyết đấu với báo tuyết, một mình sử dụng huyễn lực chống lại giá rét đã là cực hạn, mang theo một người là điều không thể. Vì vậy chỉ còn cách nhờ nam tử kia.
Thấy thái độ của nam hài kiên quyết như vậy, trung niên nam tử cũng đành chấp nhận.
Hai canh giờ sau, trong một gian phòng tại Mê Hồn sâm lâm. Sau khi mở mắt ra, điều đầu tiên mà Trần Thanh Thanh thấy là một mảng màu hồng và khuôn mặt của một tiểu nam hài. Khi tiểu cô nương này ngồi được thẳng dậy, nét vui mừng trên mặt nam hài kia càng hiện rõ. Nhớ lại tình cảnh của mình, không phụ mẫu, cũng không có nơi để trở về, Thanh Thanh lúc đó òa khóc nức nở. Chợt, tiểu cô nương cảm thấy bàn tay mình nằm gọn trong tay người khác, trở nên ấm áp. Ngước đầu lên nhìn tiểu nam hài trước mặt, chỉ thấy nam hài này cười một cách ấm áp, nói:
" Đừng sợ, từ giờ trở đi muội hãy ở lại đây, phụ thân đã chấp nhận nhận muội làm nghĩa nữ rồi, tên cũ muội không nhớ cũng chẳng sao, từ giờ tên muội là Trần Thanh Thanh nhé."
Sau đó nam hài này bắt đầu kể cho tiểu cô nương nghe về nơi đây, nơi mà nàng sẽ sinh sống. Nam hài cố gắng kể những truyện được cho là buồn cười nhất cho nàng nghe. Tuy những câu truyện đó lúc thì thiếu, khi lại thừa, cũng chẳng gây nổi được sự hài hước, nhưng chẳng hiểu sao, khi nhìn khuôn mặt đó, Thanh Thanh cảm thấy nguôi ngoai phần nào. Thấy tiểu cô nương nín khóc, nam hài cũng thở nhẹ một hơi, rồi chợt gãi đầu, cười ngây ngô:
" Ấy chết từ nãy tới giờ mải nói mà quên chưa giới thiệu, ta là Trần Anh, từ giờ sẽ là ca ca của muội. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng khóc nhé, sẽ chẳng có ai dám ăn hiếp muội đâu, vì từ giờ đã có ta bên cạnh muội rồi."