Vô Tận Hỏa Vực
Chương 5 : Lam Mộng Hồ Điệp, Huyết Lang và hắn
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
Kế tiếp những ngày sau đó là những ngày an bình mà vui vẻ nhất mà nàng đã từng có. Nghĩa phụ nghĩa mẫu yêu thương nàng, ca ca nàng lại luôn luôn quan tâm, bảo vệ nàng. Có một lần, khi đi ra khỏi sâm lâm dạo chơi, nàng mải đuổi theo một con Lam Mộng Hồ Điệp tới tận sâu trong Hắc Mang địa vực. Hắc Mang địa vực này vốn nổi tiếng với những con huyễn thú hung bạo, tuy chưa thể sánh ngang Yêu tộc, nhưng đối với một tiểu cô nương 7,8 tuổi và không có một chút tu vi nào mà nói, đây là cơn ác mộng thực sự.
Lúc ấy, nàng bị một con huyết lang truy đuổi, dù rằng đã may mắn trốn được vào trong một hang động hẹp, nhưng chân đã bị trật khớp, bụng lại trống rỗng, con huyết lang thì vẫn đang tìm tòi. Suy nghĩ lúc đó của Thanh Thanh là " mình chết chắc rồi" , chân bị trật khớp không thể chạy trốn, dạ dày trống rỗng làm cho tiểu cô nương bị lả dần đi, Hắc Mang lại rộng lớn như vậy, dù cho mọi người ở sâm lâm biết nàng mất tích cũng không thể ngay lập tức tìm ra, mà chừng đó thời gian cũng đủ để con huyết lang tìm thấy nàng.
Soạt soạt, hừ hừ, tiếng bước chân cà hơi thở của con huyết lang ngày càng gần, đến khi một chân của nó đặt trước cửa hang, Thanh Thanh thậm chí còn như nghe thấy tiếng nước rãi đang chảy. Tiểu cô nương nước tuy đã chuẩn bị tinh thần phải chết, nhưng nước mắt cũng đã ướt đẫm cả khuôn mặt. Nàng khóc thút thít, nhớ về nghĩa phụ nghĩa mẫu, nhớ về những người trong sâm lâm, những người đã đối xử tốt với nàng, dù cho nàng chỉ là một kẻ ngoại tộc. Cuối cùng nàng nhớ về Trần Anh, người đã cứu sống nàng, đưa nàng tới nơi yên bình đó, người luôn luôn quan tâm, chăm sóc nàng, mang lại cho nàng sự ấm áp và yêu thương, nghĩ đến những lúc ngây ngốc của hắn, tiểu cô nương này cũng nguôi ngoai phần nào. Nhưng, nàng biết từ giờ, nàng sẽ không cảm nhận được những điều đó nữa, có lẽ, khi mọi người tìm ra, nàng chỉ còn là một bộ hài cốt.
Chân thứ nhất, rồi chân thứ hai. Chân thứ ba, rồi chân thứ tư. Lúc này, cả người con huyết lang đã đứng chắn trước cửa hang, nước rãi nó chảy xuống nhiều đến nỗi xuôi theo cửa hang chạm cả vào nơi Thanh Thanh đang ngồi, con huyết lang này đang rất đói, mà khi loại huyễt thú này đói, nó sẽ cuồng bạo lên rất nhiều lần.
Chuyện gì phải đến cũng sẽ đến, con huyết lang dần cúi đầu xuống, chuẩn bị chui vào cửa hang... Graoo! Tiếng rú của con vật làm Thanh Thanh giật nảy mình nhưng cũng khôn dám mở mắt ra, hai tay đều bịt chặt tai lại. Chợt tiểu cô nương này cảm thấy tếng kêu này dường như có gì đó không đúng, rõ ràng đây không phải tiếng kêu khi săn mồi, mà dường như có chút gì đó thống khổ. Đã hơn một nén nhang mà vẫn không thấy con huyết lang xông tới, Thanh Thanh rốt cục mang theo sự hồ nghi mà mở mắt ra, tay cũng không còn bịt tai nữa.
Chính vào lúc này, nàng nghe thấy những tiếng bịch bịch, rầm rầm, cuối cùng là tiếng hét đầy tuyệt vọng của con huyết lang.
" Chẳng lẽ có ai đó đi ngang qua thấy chuyện bất bình mà rút đao tương trợ?" Nghĩ vậy, Trần Thanh Thanh liền cố khập khiễng đi ra khỏi động. Lúc này, cuộc chiến đã kết thúc, ngoài sơn động chỉ còn hình ảnh của một thân hình nhỏ nhắn đứng trên mình con huyết lang như là minh chứng cho sự thắng lợi.
Trăng đã lên cao, cả người của nhân ảnh như được bao phủ bởi ánh trăng tạo nên một vệt bóng dài, thẳng tắp trùm lên người Thanh Thanh. Bóng dáng ấy tuy không cao, cũng không to lớn, nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác như là một vương giả vậy, vương giả của bóng tối và chiến tranh.
" Muội đã hứa với huynh là sẽ không khóc nữa cơ mà, sao giờ mắt muội lại đỏ hoe thế kia."
Giọng nói của nhân ảnh mang theo chút bén nhọn chưa điều chỉnh được khi vừa trải qua trận chiến, nhưng khi vào tai Thanh Thanh lại làm cho lòng nàng tràn ngập sự ấm áp. Cảm giác bộc phát làm nàng không thể kiềm chế được nữa, Thanh Thanh cố chạy nhanh đến chỗ bóng hình kia, bóng hình mà đã có lúc nàng từng nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy lần nữa. Để cảm xúc dâng trào đến nỗi đánh mất sự bình tĩnh thường ngày sẽ mang lại một số hậu quả ngoài ý muốn. Như Thanh Thanh lúc này chẳng hạn, do cái cảm xúc ấy mà nàng quên đi việc mình đã bị trật khớp chân, để rồi mới chạy được vài bước, nàng té ngã. Nhưng không phải ngã ra nền đất lạnh thấu xương kia, mà là ngã vào một vòng tay ấm áp. Ngay lúc nàng ngã, Trần Anh đã kịp thời vận chuyển huyễn lực trong cơ thể để chạy đến đỡ lấy nàng. Sau khi để Thanh Thanh ôm lấy mình để đứng thẳng được dậy, Trần Anh nói bằng một giọng ấm áp:
" Ta đã nói với muội rồi mà, đừng khóc, có ca ca ở đây, không ai dám ăn hiếp muội đâu... "
Nghe được câu nói này, tiểu cô nương lại càng ôm chặt hắn, khóc lớn hơn làm cho Trần Anh có chút bối rối, không biết mình đã nói sai điều gì làm tiểu cô nương này buồn lòng, lập tức ngậm miệng lại( dù sao Trần Anh lúc này mới có 8,9 tuổi).
Cảnh tượng trong ngoại vi Hắc Mang này có chút kì dị. Một tiểu cô nương và một nam hài đứng ôm nhau giữa trời đông giá rét. Tiểu cô nương nhìn qua như toàn vẹn thì lại đang khóc lớn, trong khi nam hài kia quần áo có phần rách nát, trên người thậm chí có vài vết thương thì lại chỉ biết bối rối đứng chịu trận.
Đợi đến khi bả vai của Trần Anh đã ướt đẫm, tiếng khóc mới dần nhỏ lại rồi ngưng hẳn. Thanh Thanh buông đôi vai của của Trần Anh ra, nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu nam hài này, lại nhìn xuống bộ quần rách nát và nhưng vết thương do chiến đấu, mắt nàng lại hơi đỏ lên. Thấy vậy, Trần Anh lập tức nói:
" Đừng khóc nữa, muội mà khóc nữa ta khóc theo muội mất, nói thế nào ta cũng là nam nhân, chút vết hương nhỏ này có đáng gì."
Rồi nói tiếp:
" Chân muội bị đau, nên giờ ta sẽ cõng muội về, có lẽ giờ này mọi người đã phát hiện việc muội và ta đều mất tích rồi, nếu không nhanh sẽ làm mọi người lo lắng mất."
Đang thương cảm về những vết thương trên người Trần Anh, lại nghe nói vậy, nàng ngay lập tưc định mở miệng cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Trần Anh , Thanh Thanh lại nuốt lại những lời vừa định nói.
Thấy Thanh Thanh không phản đối, Trần Anh cũng thở nhẹ ra, lòng thầm nghĩ rốt cục mình dọa dẫm cũng có hiệu quả, ngay sau đó cõng nàng lên, chạy một cách nặng nhọc ra khỏi khu rừng.
Trên lưng Trần Anh, Thanh Thanh ôm chặt lấy cổ hắn, cảm nhận những bước chạy nặng nhọc của hắn, lại nghe hắn nói ra lí do tìm được nàng và từ khoảng cách này, nàng cảm nhận được nhịp tim của hắn. Nàng không nói mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn tấm lưng của hắn, nàng không quan tâm đến lí do hắn tìm được nàng, nàng chỉ cần biết hôm nay, hắn đã cứu được nàng, vậy là đủ rồi. (1)
Chậm rãi từng chút, từng chút một, như một yêu linh không tiếng động, trong tâm hồn tiểu cô nương non nớt này đã được gieo vào một thứ cảm xúc kì lạ, cảm xúc ấy mang tên là Trần Anh.
(1) ở đây chuyển "nam hài", " Trần Anh" toàn bộ thành hắn để mọi người có thể cảm nhận rõ hơn một chút về nội tâm của nhân vật Trần Thanh Thanh.
Lúc ấy, nàng bị một con huyết lang truy đuổi, dù rằng đã may mắn trốn được vào trong một hang động hẹp, nhưng chân đã bị trật khớp, bụng lại trống rỗng, con huyết lang thì vẫn đang tìm tòi. Suy nghĩ lúc đó của Thanh Thanh là " mình chết chắc rồi" , chân bị trật khớp không thể chạy trốn, dạ dày trống rỗng làm cho tiểu cô nương bị lả dần đi, Hắc Mang lại rộng lớn như vậy, dù cho mọi người ở sâm lâm biết nàng mất tích cũng không thể ngay lập tức tìm ra, mà chừng đó thời gian cũng đủ để con huyết lang tìm thấy nàng.
Soạt soạt, hừ hừ, tiếng bước chân cà hơi thở của con huyết lang ngày càng gần, đến khi một chân của nó đặt trước cửa hang, Thanh Thanh thậm chí còn như nghe thấy tiếng nước rãi đang chảy. Tiểu cô nương nước tuy đã chuẩn bị tinh thần phải chết, nhưng nước mắt cũng đã ướt đẫm cả khuôn mặt. Nàng khóc thút thít, nhớ về nghĩa phụ nghĩa mẫu, nhớ về những người trong sâm lâm, những người đã đối xử tốt với nàng, dù cho nàng chỉ là một kẻ ngoại tộc. Cuối cùng nàng nhớ về Trần Anh, người đã cứu sống nàng, đưa nàng tới nơi yên bình đó, người luôn luôn quan tâm, chăm sóc nàng, mang lại cho nàng sự ấm áp và yêu thương, nghĩ đến những lúc ngây ngốc của hắn, tiểu cô nương này cũng nguôi ngoai phần nào. Nhưng, nàng biết từ giờ, nàng sẽ không cảm nhận được những điều đó nữa, có lẽ, khi mọi người tìm ra, nàng chỉ còn là một bộ hài cốt.
Chân thứ nhất, rồi chân thứ hai. Chân thứ ba, rồi chân thứ tư. Lúc này, cả người con huyết lang đã đứng chắn trước cửa hang, nước rãi nó chảy xuống nhiều đến nỗi xuôi theo cửa hang chạm cả vào nơi Thanh Thanh đang ngồi, con huyết lang này đang rất đói, mà khi loại huyễt thú này đói, nó sẽ cuồng bạo lên rất nhiều lần.
Chuyện gì phải đến cũng sẽ đến, con huyết lang dần cúi đầu xuống, chuẩn bị chui vào cửa hang... Graoo! Tiếng rú của con vật làm Thanh Thanh giật nảy mình nhưng cũng khôn dám mở mắt ra, hai tay đều bịt chặt tai lại. Chợt tiểu cô nương này cảm thấy tếng kêu này dường như có gì đó không đúng, rõ ràng đây không phải tiếng kêu khi săn mồi, mà dường như có chút gì đó thống khổ. Đã hơn một nén nhang mà vẫn không thấy con huyết lang xông tới, Thanh Thanh rốt cục mang theo sự hồ nghi mà mở mắt ra, tay cũng không còn bịt tai nữa.
Chính vào lúc này, nàng nghe thấy những tiếng bịch bịch, rầm rầm, cuối cùng là tiếng hét đầy tuyệt vọng của con huyết lang.
" Chẳng lẽ có ai đó đi ngang qua thấy chuyện bất bình mà rút đao tương trợ?" Nghĩ vậy, Trần Thanh Thanh liền cố khập khiễng đi ra khỏi động. Lúc này, cuộc chiến đã kết thúc, ngoài sơn động chỉ còn hình ảnh của một thân hình nhỏ nhắn đứng trên mình con huyết lang như là minh chứng cho sự thắng lợi.
Trăng đã lên cao, cả người của nhân ảnh như được bao phủ bởi ánh trăng tạo nên một vệt bóng dài, thẳng tắp trùm lên người Thanh Thanh. Bóng dáng ấy tuy không cao, cũng không to lớn, nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác như là một vương giả vậy, vương giả của bóng tối và chiến tranh.
" Muội đã hứa với huynh là sẽ không khóc nữa cơ mà, sao giờ mắt muội lại đỏ hoe thế kia."
Giọng nói của nhân ảnh mang theo chút bén nhọn chưa điều chỉnh được khi vừa trải qua trận chiến, nhưng khi vào tai Thanh Thanh lại làm cho lòng nàng tràn ngập sự ấm áp. Cảm giác bộc phát làm nàng không thể kiềm chế được nữa, Thanh Thanh cố chạy nhanh đến chỗ bóng hình kia, bóng hình mà đã có lúc nàng từng nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy lần nữa. Để cảm xúc dâng trào đến nỗi đánh mất sự bình tĩnh thường ngày sẽ mang lại một số hậu quả ngoài ý muốn. Như Thanh Thanh lúc này chẳng hạn, do cái cảm xúc ấy mà nàng quên đi việc mình đã bị trật khớp chân, để rồi mới chạy được vài bước, nàng té ngã. Nhưng không phải ngã ra nền đất lạnh thấu xương kia, mà là ngã vào một vòng tay ấm áp. Ngay lúc nàng ngã, Trần Anh đã kịp thời vận chuyển huyễn lực trong cơ thể để chạy đến đỡ lấy nàng. Sau khi để Thanh Thanh ôm lấy mình để đứng thẳng được dậy, Trần Anh nói bằng một giọng ấm áp:
" Ta đã nói với muội rồi mà, đừng khóc, có ca ca ở đây, không ai dám ăn hiếp muội đâu... "
Nghe được câu nói này, tiểu cô nương lại càng ôm chặt hắn, khóc lớn hơn làm cho Trần Anh có chút bối rối, không biết mình đã nói sai điều gì làm tiểu cô nương này buồn lòng, lập tức ngậm miệng lại( dù sao Trần Anh lúc này mới có 8,9 tuổi).
Cảnh tượng trong ngoại vi Hắc Mang này có chút kì dị. Một tiểu cô nương và một nam hài đứng ôm nhau giữa trời đông giá rét. Tiểu cô nương nhìn qua như toàn vẹn thì lại đang khóc lớn, trong khi nam hài kia quần áo có phần rách nát, trên người thậm chí có vài vết thương thì lại chỉ biết bối rối đứng chịu trận.
Đợi đến khi bả vai của Trần Anh đã ướt đẫm, tiếng khóc mới dần nhỏ lại rồi ngưng hẳn. Thanh Thanh buông đôi vai của của Trần Anh ra, nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu nam hài này, lại nhìn xuống bộ quần rách nát và nhưng vết thương do chiến đấu, mắt nàng lại hơi đỏ lên. Thấy vậy, Trần Anh lập tức nói:
" Đừng khóc nữa, muội mà khóc nữa ta khóc theo muội mất, nói thế nào ta cũng là nam nhân, chút vết hương nhỏ này có đáng gì."
Rồi nói tiếp:
" Chân muội bị đau, nên giờ ta sẽ cõng muội về, có lẽ giờ này mọi người đã phát hiện việc muội và ta đều mất tích rồi, nếu không nhanh sẽ làm mọi người lo lắng mất."
Đang thương cảm về những vết thương trên người Trần Anh, lại nghe nói vậy, nàng ngay lập tưc định mở miệng cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Trần Anh , Thanh Thanh lại nuốt lại những lời vừa định nói.
Thấy Thanh Thanh không phản đối, Trần Anh cũng thở nhẹ ra, lòng thầm nghĩ rốt cục mình dọa dẫm cũng có hiệu quả, ngay sau đó cõng nàng lên, chạy một cách nặng nhọc ra khỏi khu rừng.
Trên lưng Trần Anh, Thanh Thanh ôm chặt lấy cổ hắn, cảm nhận những bước chạy nặng nhọc của hắn, lại nghe hắn nói ra lí do tìm được nàng và từ khoảng cách này, nàng cảm nhận được nhịp tim của hắn. Nàng không nói mà chỉ lẳng lặng ngắm nhìn tấm lưng của hắn, nàng không quan tâm đến lí do hắn tìm được nàng, nàng chỉ cần biết hôm nay, hắn đã cứu được nàng, vậy là đủ rồi. (1)
Chậm rãi từng chút, từng chút một, như một yêu linh không tiếng động, trong tâm hồn tiểu cô nương non nớt này đã được gieo vào một thứ cảm xúc kì lạ, cảm xúc ấy mang tên là Trần Anh.
(1) ở đây chuyển "nam hài", " Trần Anh" toàn bộ thành hắn để mọi người có thể cảm nhận rõ hơn một chút về nội tâm của nhân vật Trần Thanh Thanh.