Vô Tận Hỏa Vực

Chương 6 : Cảm xúc hỗn loạn

Ngày đăng: 09:17 27/06/20

Khi Trần Anh cõng Thanh Thanh đi được nửa đường thì gặp được đội ngũ của Lý thúc. Đúng như Trần Anh dự đoán, không lâu sau khi Trần Anh rời khỏi Mê Hồn sâm lâm, Trần Phong đã nhận được tin tức cả hai đứa nhỏ đều đã mất tích, liền phái cùng với hơn năm mươi người khác chia thành năm đội tìm kiếm trong Hắc Mang địa vực, đội của Lý thúc là đội tìm kiếm ở vùng phía Tây ngoại vi.
Về đến Mê Hồn sâm lâm, chờ đợi Thanh Thanh không phải một trận trách mắng mà chỉ là một sự dịu dàng an ủi của.... ba mươi bốn vị nghĩa mẫu. Tuy vẫn còn đôi chút tâm lí sợ bị trách phạt, nhưng khi nghe được câu nói tuy có phần hơi tức giận của Trần Phong, tiểu cô nương dần bình tâm lại. Dù nàng đã mất tích cả buổi trời, lại làm liên lụy đến rất nhiều người, đặc biệt là Trần Anh, vậy mà lão cũng chỉ nói:
- Về rồi thì đi nghỉ sớm đi.
Câu nói tuy đơn giản, cũng không có lời lẽ quan tâm hay an ủi gì, nhưng Thanh Thanh biết có một sự yêu thương lớn lao ẩn chứa trong đó. Chỉ khi bị mất đi một thứ quý giá, bạn mới có thể cảm nhận được hết sự quan trọng của nó với bạn. Lần này, rữa làn ranh sinh tử, tưởng chừng như không thể sống sót, nàng đã thể nghiệm được rõ ràng điều này. Bởi vậy, khi được Trần Anh cứu, lại nghe được câu nói của Trần Phong, Thanh Thanh rốt cục cũng nhận ra thứ gì là quan trọng nhất đối với mình. Lần đầu tiên, nàng buông bỏ được quá khứ của bản thân, chấp nhận gia đình này bằng chính tình cảm chân thành chứ không còn đơn thuần là mang ơn như trước nữa. Nàng nhận ra rằng, gia đình này quan trọng với nàng biết chừng nào. Một gia đình với người nghĩa phụ có chút nghiêm khắc nhưng tràn đầy lòng thương yêu, ba mươi bốn vị nghĩa mẫu tuy thường bất đồng quan điểm về trang phục, kiểu tóc,... thật ra lại rất hòa hợp, và cả những yêu tộc trong Mê Hồn sâm lâm, họ đã không vì nàng là ngoại tộc mà đối xử phân biệt. Đặc biệt hơn là thứ tình cảm kì lạ kia đối với Trần Anh.
Thời gian cũng dần trôi qua, nụ cười xuất hiện trên môi Thanh Thanh cũng tăng dần. Mỗi nụ cười của nàng giờ đây đều tươi tắn và rạng rỡ, không còn có vẻ gượng gạo như xưa. Tiểu cô nương này từ lần đó luôn bám dính lấy Trần Anh, cùng hắn học tập, cùng hắn nô đùa, thứ tình cảm kia cứ lớn dần, lớn dần, cuối cùng khi nghe những nghĩa mẫu kể truyện, nàng cũng nhận ra đó là cảm giác gì. Nếu có ai để ý kĩ thì có thể thấy nụ cười của Thanh Thanh lúc ở bên Trần Anh có thêm vài điều đặc biệt, nó có sự dịu dàng, ấm áp, và một chút gì đó mê luyến.
Cuộc sống an bình cứ như thế trôi qua. Có những lúc, Thanh Thanh đã nghĩ: " Chỉ cuộc sống cứ trôi qua như vậy, không cần ai đó hiểu ra tình cảm của mình, đã đủ rồi".
Nhưng, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vài tháng trước, khi đang ngắm nhìn hồ nước tĩnh lặng, trái tim tiểu cô nương chợt đập nhanh đột ngột, một cảm giác huyết mạch tương liên nhỏ nhoi chợt nổi lên như một tảng đá quăng vào mặt hồ trong tâm hồn nàng. Cái cảm giác không tên ấy như kêu gọi nàng. Tiếng gọi trong tâm hồn dẫn dắt nàng ra khỏi Mê Hồn sâm lâm, tiến tới gần một núi đá hiểm trở. Khi tiếng gọi đó dừng lại, xuất hiện trước mắt nàng hai thân ảnh mà tưởng chừng như đã vùi sâu vào kí ức nàng.
- Phụ thân, mẫu thân. Trần Thanh Thanh bật thốt lên trong khi tâm tình đang hết sức hỗn loạn.
- Đúng, hài tử, là chúng ta. Nam tử trung niên trả lời.
- Nhưng hai người đã...
- Chuyện không như con tưởng đâu, lại đây, ta gợi mở phong ấn cho con.
Dứt lời, trung niên nam tử điểm một cái vào trán Trần Thanh Thanh, ngay lập tức một bông hoa màu đen xuất hiện, xoay tròn. Khi bông hoa xuất hiện, đầu tiểu cô nương chợt đau nhói, một loạt kí ức tràn về trong đầu nàng.
Nguyên lai sự việc năm đó chỉ là một vở kịch, tất cả thứ từ đoàn người bị giết, một đứa bé may mắn sống sót chỉ để tạo sự thương cảm đồng tình. Mà mục đích cuối cùng là trà trộn được vào Mê Hồn sâm lâm.
- Năm đó đó phải phong ấn kí ức con lại cũng vì lão yêu kia quá mạnh, đã có tu vi yêu tôn, đóng kịch bình thường không thể qua mắt lão, đã thiệt thòi cho con rồi. Nam tử trung niên nói.
- Nhưng họ không có đáng sợ như trong lời kể của kí ức này, những người đó đối xử rất tốt với con. Sau một thời gian tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ, Thanh Thanh nói.
Trong kí ức này, nàng tên là Bạch Như Nguyệt cha nàng là động chủ Toàn Phong động, mẹ nàng là tông chủ Hoa Thiên tông. Từ nhỏ, nàng đã được dạy rằng : yêu tộc là một chủng tộc dị loại, dã man, tàn bạo... bởi vậy khi có nhiệm vụ trà trộn này, nàng vừa đúng năm tuổi, lứa tuổi phù hợp nhất.
Nhưng thực sự, những điều đó là đúng hay sai, nàng đã tự thân kiểm nghiệm.
- Đó chỉ là những chiêu thức dụ hoặc thôi, xem ra vài năm nay con đã bị đồng hóa không ít, nhưng hài tử, người con tin tưởng không phải bọn chúng, mà là ta và phụ thân con mới phải. Nữ tử đứng bên cạnh rốt cục cũng mở miệng, lời nói ra như một dòng suối ấm áp chảy vào tai Trần Thanh Thanh, hình như là một loại tà công gì đó.
Khi thấy Trần Thanh Thanh đã dần bình tĩnh lại, nữ tử liền đưa cho nàng một chiếc nhẫn nói tiếp:
- Cũng đến lúc phải hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỉ cần thêm vài bước nữa thôi là chúng ta sẽ được ở bên nhau, ta và phụ thân con sẽ bù đắp lại phần tình cảm còn thiếu trong vài năm qua, chiếc nhẫn này dùng để liên lạc, nó được làm bằng một loại vật liệu nên cho dù yêu tôn cũng không thể phát hiện ra. Con ra ngoài cũng lâu rồi, giờ hãy trở về đi.
Sau đó quay sang nam tử trung niên gật đầu một cái. Hai nhân ảnh bay nhanh ra khỏi sườn núi, để lại tiểu cô nương với cảm xúc hỗn loạn cô độc cạnh vách núi thoai thoải.
........
Trong một gian phòng tối tăm chứa đầy đầu lâu và xác người, hai nhân ảnh đang quỳ một bên gối cung kính hướng về phía một hắc bào nhân đang chăm chú đọc sách.
- Tình hình thế nào rồi? Hắc bào nhân mở miệng.
- Dạ thưa đại nhân, bọn thuộc hạ đã đem vật đó cho Như Nguyệt rồi, tin chắc nó sẽ làm theo thôi. Hai nhân ảnh này rõ ràng là phụ thân và mẫu thân của Trần Thanh Thanh, chẳng thể ngờ cự đầu của hai thế lực lớn này lại có thể vừa quỳ xuống trước ai đó.
- Ừm, mong cho các ngươi có thể làm cho tốt chuyện này, nếu không...
Khi nói đến chữ không, hắc bào nhân thả tay ra, cuốn sách đang cầm rơi xuống, lập tức, chiếc bàn gỗ bên dưới hóa thành bột mịn, kể cả khoảng đất cuốn sách chạm vào cũng lập tức tan ra. Cho đến khi cuốn sách đã tạo thành một lỗ hổng dài hai thước dưới lòng đất, nó mới dừng lại.
Hai phu thê kia nhìn mà mồ hôi chảy ròng ròng,khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên thì hắc bào nhân đã vô tung vô ảnh.