Vô Tận Hỏa Vực
Chương 7 : Pho tượng yêu thần
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
" Này Thanh Thanh" Một tiếng gọi vang lên làm tiểu cô nương đang chìm sâu trong kia ức tỉnh lại.
- Muội làm gì mà đờ người ra, mặt buồn thiu vậy, có chuyện gì sao? Trần Anh hỏi.
- Không đâu, muội chỉ là đang nghĩ tới những chuyện trước kia thôi. Thấy khuôn mặt lo lắng của Trần Anh, nàng cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ giọng đáp.
- Không sao là tốt rồi, ta còn tưởng muội lại nhớ về những chuyện buồn năm đó.
Nghe được câu nói đầy quan tâm này, Trần Thanh Thanh chợt hiểu là Trần Anh đang nói đến chuyện gì. Không phải thứ gì khác, mà chính là cái ngày hắn cứu nàng, nam hài này nghĩ rằng tiểu cô nương kia đang buồn khi nhớ về phụ mẫu đã tử nạn, tất nhiên, đó là những gì mà Trần Anh nhìn thấy và cho là sự thật. Trần Thanh Thanh đúng là đang nghĩ tới cha mẹ nàng, nhưng khác xa so với tưởng tượng của Trần Anh, nàng đang đấu tranh tư tưởng thật nhiều khi đã biết được sự thật chân chính.
Từ ngày trở về từ vách núi, nàng ít nói chuyện với mọi người hơn, tạo ra đôi chút khoảng cách với tất cả mọi người trong sâm lâm. Không phải vì sợ hãi hay ghê tởm yêu tộc do kí ức tràn về, mà là sự tự ti, sợ làm tổn thương người khác. Ngay những lúc nhìn thấy những gương mặt tươi cười kia, tim nàng lại như đau nhói, " Có lẽ họ sẽ căm ghét, khinh bỉ mình lắm khi biết được sự thật" đó là điều nàng đã nghĩ. Trần Thanh Thanh e ngại cảm giác này, dường như từ đầu chí cuối nàng là một kẻ lừa dối tình cảm của họ để rồi cuối cùng, đâm cho họ một kích chí mạng vậy.
Rốt cục, khi thấy khuôn mặt và giọng điệu quan tâm của Trần Anh ngày hôm nay, tiểu cô nương này đã không nhịn được nữa, nàng nói :
- Ca ca, muội có chuyện muốn nói với huynh.
- Được, muội cứ nói đi. Trần Anh thuận miệng nói.
- Thực ra....
- Thiếu gia! Người mau trở lại nội đường, lão gia cho gọi có việc gấp. Một giọng nói từ phía chân núi vọng lên cắt đứt lời nói của Trần Thanh Thanh.
- Giọng của Lý thúc, xem ra phụ thân đại nhân nổi bão rồi. Trần Anh lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, tay phải đạp nhẹ vào đất, cả người bật lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Sau khi chỉnh lại trang phục một chút, Trần Anh quay sang Trần Thanh Thanh tỏ vẻ hối lỗi:
- Muội muội, phụ thân gọi ta có việc gấp, không thể bồi tiếp muội được, có gì lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp.
- Vậy thì huynh cứ đi trước đi, tránh cho nghĩa phụ lại phiền lòng. Thấy vậy, Trần Thanh Thanh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Gật nhẹ đầu, Tiểu nam hài kia lập tức vận huyễn lực trong cơ thể, tức tốc chạy về sảnh đường.
Trần Thanh Thanh đứng lặng người nhìn cho tới tận khi bóng dáng Trần Anh đã khuất hẳn mới cắn cắn môi, đi xuống núi.
......
Nội đường của Mê Hồn sâm lâm là một nơi chuyên dùng để bàn bạc những chuyện quan trọng của sâm lâm hay yêu tộc. Trên chiếc ghế cao nhất của nội đường, Trần Phong đang cứng họng nhìn tình trạng phía dưới. Lúc trước, sau khi Trần Anh vừa đến nội đường, lão đã bắt tiểu nam hài này quỳ gối vì tội trốn học, khổ nỗi thay chẳng biết tại sao những người vợ của lão lại biết được chuyện này, thế là ngươi một câu, ta một câu, nói rằng lão hành hạ Trần Anh, rằng các nàng yêu thương tiểu nam hài này còn không hết mà lão lại nỡ đối xử tàn nhẫn. Có vài người còn nói sẽ cấm cửa lão nếu Trần Phong không cho Trần Anh đứng dậy làm lão chỉ có thể thở dài thườn thượt.
- Thôi được, đứng lên đi, còn các nàng cũng ra ngoài đi, ta còn có việc quan trọng cần bàn với Trần Anh.
Thấy mục đích đã hoàn thành, mọi người đều ăn ý mà dắt tay nhau ra khỏi nội đường, trước khi đi còn không quên nháy mắt với Trần Anh. Động tác nhỏ này làm sao mà qua mắt được Trần Phong có tu vi yêu tôn chứ, nhưng lão cũng chỉ đành cho qua, không nói gì thêm.
Sau khi các vị mẫu thân ra hết khỏi nội đường, Trần Anh cũng mang theo một vẻ mặt vô tội mà đứng dậy, xun xoe đi tới chỗ Trần Phong, tỏ vẻ lấy lòng:
- Phụ thân đại nhân, người gọi con có gì dặn dò ạ.
Thấy ý cười hiện lên rõ ràng trong mắt Trần Anh, Trần Phong lập tức bực bội, nói :
- Hừ, ta phải gọi ngươi một tiếng đại nhân mới đúng, lại dám nghĩ cả cách mang phu nhân của ta để áp chế ta?
- Hài nhi đâu dám chứ, chẳng qua là do khi đến đây, tình cờ gặp được mà thôi. Trần Anh lập tức giơ tay lên thề thốt.
Thở dài một hơi để xua tan đi chút tức giận, Trần Phong nói:
- Thôi được, chuyện này tạm dừng ở đây, hôm nay ta gọi con đến đây là có một chuyện quan trọng khác.
- Là chuyện gì vậy phụ thân?. Thấy Trần Phong có vẻ nghiêm túc, Trần Anh cũng đứng thẳng người lên để nghe.
Trần Phong không nói gì mà buông một đạo thần thức lan tỏa ra phạm vi bán kính năm mươi trượng xung quanh nội đường. Lý thúc đứng ngoài cảm nhận được khí tức quen thuộc ấy cũng lập tức sai thuộc hạ tăng cường phòng bị , còn chính mình thì dẫn đội tạo thành một vòng tròn xung quanh nội đường.
Sau một hồi dùng thần thức quét qua lại trong ngoài nội đường, thấy không có gì khả nghi, lão mới đến trước một pho tượng yêu thần, làm một số thao tác bằng tay khó hiểu. Khi tay lão dừng động tác, chợt pho tượng tách đôi ra, mở ra một cánh cửa tối đen như mực.
Khi Trần Phong đi vào trong cánh cửa, thứ bóng tối ấy như nuốt gọn lấy người lão, thật giống như cánh cổng âm ti, địa ngục làm cho người ta rợn người.
- Muội làm gì mà đờ người ra, mặt buồn thiu vậy, có chuyện gì sao? Trần Anh hỏi.
- Không đâu, muội chỉ là đang nghĩ tới những chuyện trước kia thôi. Thấy khuôn mặt lo lắng của Trần Anh, nàng cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ giọng đáp.
- Không sao là tốt rồi, ta còn tưởng muội lại nhớ về những chuyện buồn năm đó.
Nghe được câu nói đầy quan tâm này, Trần Thanh Thanh chợt hiểu là Trần Anh đang nói đến chuyện gì. Không phải thứ gì khác, mà chính là cái ngày hắn cứu nàng, nam hài này nghĩ rằng tiểu cô nương kia đang buồn khi nhớ về phụ mẫu đã tử nạn, tất nhiên, đó là những gì mà Trần Anh nhìn thấy và cho là sự thật. Trần Thanh Thanh đúng là đang nghĩ tới cha mẹ nàng, nhưng khác xa so với tưởng tượng của Trần Anh, nàng đang đấu tranh tư tưởng thật nhiều khi đã biết được sự thật chân chính.
Từ ngày trở về từ vách núi, nàng ít nói chuyện với mọi người hơn, tạo ra đôi chút khoảng cách với tất cả mọi người trong sâm lâm. Không phải vì sợ hãi hay ghê tởm yêu tộc do kí ức tràn về, mà là sự tự ti, sợ làm tổn thương người khác. Ngay những lúc nhìn thấy những gương mặt tươi cười kia, tim nàng lại như đau nhói, " Có lẽ họ sẽ căm ghét, khinh bỉ mình lắm khi biết được sự thật" đó là điều nàng đã nghĩ. Trần Thanh Thanh e ngại cảm giác này, dường như từ đầu chí cuối nàng là một kẻ lừa dối tình cảm của họ để rồi cuối cùng, đâm cho họ một kích chí mạng vậy.
Rốt cục, khi thấy khuôn mặt và giọng điệu quan tâm của Trần Anh ngày hôm nay, tiểu cô nương này đã không nhịn được nữa, nàng nói :
- Ca ca, muội có chuyện muốn nói với huynh.
- Được, muội cứ nói đi. Trần Anh thuận miệng nói.
- Thực ra....
- Thiếu gia! Người mau trở lại nội đường, lão gia cho gọi có việc gấp. Một giọng nói từ phía chân núi vọng lên cắt đứt lời nói của Trần Thanh Thanh.
- Giọng của Lý thúc, xem ra phụ thân đại nhân nổi bão rồi. Trần Anh lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, tay phải đạp nhẹ vào đất, cả người bật lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Sau khi chỉnh lại trang phục một chút, Trần Anh quay sang Trần Thanh Thanh tỏ vẻ hối lỗi:
- Muội muội, phụ thân gọi ta có việc gấp, không thể bồi tiếp muội được, có gì lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp.
- Vậy thì huynh cứ đi trước đi, tránh cho nghĩa phụ lại phiền lòng. Thấy vậy, Trần Thanh Thanh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Gật nhẹ đầu, Tiểu nam hài kia lập tức vận huyễn lực trong cơ thể, tức tốc chạy về sảnh đường.
Trần Thanh Thanh đứng lặng người nhìn cho tới tận khi bóng dáng Trần Anh đã khuất hẳn mới cắn cắn môi, đi xuống núi.
......
Nội đường của Mê Hồn sâm lâm là một nơi chuyên dùng để bàn bạc những chuyện quan trọng của sâm lâm hay yêu tộc. Trên chiếc ghế cao nhất của nội đường, Trần Phong đang cứng họng nhìn tình trạng phía dưới. Lúc trước, sau khi Trần Anh vừa đến nội đường, lão đã bắt tiểu nam hài này quỳ gối vì tội trốn học, khổ nỗi thay chẳng biết tại sao những người vợ của lão lại biết được chuyện này, thế là ngươi một câu, ta một câu, nói rằng lão hành hạ Trần Anh, rằng các nàng yêu thương tiểu nam hài này còn không hết mà lão lại nỡ đối xử tàn nhẫn. Có vài người còn nói sẽ cấm cửa lão nếu Trần Phong không cho Trần Anh đứng dậy làm lão chỉ có thể thở dài thườn thượt.
- Thôi được, đứng lên đi, còn các nàng cũng ra ngoài đi, ta còn có việc quan trọng cần bàn với Trần Anh.
Thấy mục đích đã hoàn thành, mọi người đều ăn ý mà dắt tay nhau ra khỏi nội đường, trước khi đi còn không quên nháy mắt với Trần Anh. Động tác nhỏ này làm sao mà qua mắt được Trần Phong có tu vi yêu tôn chứ, nhưng lão cũng chỉ đành cho qua, không nói gì thêm.
Sau khi các vị mẫu thân ra hết khỏi nội đường, Trần Anh cũng mang theo một vẻ mặt vô tội mà đứng dậy, xun xoe đi tới chỗ Trần Phong, tỏ vẻ lấy lòng:
- Phụ thân đại nhân, người gọi con có gì dặn dò ạ.
Thấy ý cười hiện lên rõ ràng trong mắt Trần Anh, Trần Phong lập tức bực bội, nói :
- Hừ, ta phải gọi ngươi một tiếng đại nhân mới đúng, lại dám nghĩ cả cách mang phu nhân của ta để áp chế ta?
- Hài nhi đâu dám chứ, chẳng qua là do khi đến đây, tình cờ gặp được mà thôi. Trần Anh lập tức giơ tay lên thề thốt.
Thở dài một hơi để xua tan đi chút tức giận, Trần Phong nói:
- Thôi được, chuyện này tạm dừng ở đây, hôm nay ta gọi con đến đây là có một chuyện quan trọng khác.
- Là chuyện gì vậy phụ thân?. Thấy Trần Phong có vẻ nghiêm túc, Trần Anh cũng đứng thẳng người lên để nghe.
Trần Phong không nói gì mà buông một đạo thần thức lan tỏa ra phạm vi bán kính năm mươi trượng xung quanh nội đường. Lý thúc đứng ngoài cảm nhận được khí tức quen thuộc ấy cũng lập tức sai thuộc hạ tăng cường phòng bị , còn chính mình thì dẫn đội tạo thành một vòng tròn xung quanh nội đường.
Sau một hồi dùng thần thức quét qua lại trong ngoài nội đường, thấy không có gì khả nghi, lão mới đến trước một pho tượng yêu thần, làm một số thao tác bằng tay khó hiểu. Khi tay lão dừng động tác, chợt pho tượng tách đôi ra, mở ra một cánh cửa tối đen như mực.
Khi Trần Phong đi vào trong cánh cửa, thứ bóng tối ấy như nuốt gọn lấy người lão, thật giống như cánh cổng âm ti, địa ngục làm cho người ta rợn người.