Vô Tận Hỏa Vực

Chương 32 : Hắn là ai?

Ngày đăng: 09:18 27/06/20

Trong đại sảnh tràn ngập không khí chết chóc, Trần Anh đứng nhìn người đứng trước mặt mình, vui mừng nói:
- Thì ra người là Thiều Quốc Việt sao?
Thiều Quốc Việt( hay còn gọi là Cuồng Sát) cũng không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi là con trai Dạ Ảnh?
Trần Anh nghe câu này có chút bất ngờ, rõ ràng từ đầu tới giờ hắn chưa tự giới thiệu về bản thân, nhưng đối phương đã biết được Trần Anh có quan hệ với Dạ Ảnh, quả thật kì lạ.
-  Sao người lại nghĩ như vậy? Trần Anh hỏi lại.
Thiều Quốc Việt cười nhạt, ngồi xuống chiếc ghế của mình, nói:
- Ta và hắn tuy chỉ đối chiến hai lần, tuy nhiên ta lại hiểu rất rõ về hắn. Khi ngươi đối chiến ở khu rừng kia, lưỡi dao ngươi sử dụng có kích thước tương tự như lưỡi dao của Dạ Ảnh, đã vậy, trên đó còn lưu lại một chút khí tức của hắn. Khí tức này tuy mỏng, nhưng đối với người khắc sâu hắn vào trí nhớ như ta thì lại có thể cảm nhận rõ ràng. Chưa kể, khi nãy ngươi tung ra một bộ vũ kĩ, tuy trong tay ngươi không phát ra nổi một phần một trăm uy lực, bất quá, bộ vũ kĩ đó là một trong ba loại vũ kĩ nguy hiểm nhất mà Dạ Ảnh đã xử dụng khi giao đấu với ta, sao ta có thể quên chứ. Một vũ kĩ như vậy, há có thể truyền cho người ngoài? Bởi vậy ta mới suy đoán ngươi là con trai của hắn.
Trần Anh nhìn người đang yên vị trước mắt mà có chút ngây người, không ngờ người này lại có thể nhớ kĩ đến cả hình dạng và kích thước vũ khí của đối phương. Gật đầu nói:
- Tất cả việc người nói đều đúng, chỉ duy nhất một điểm sai.
- Nói ta nghe thử.
- Ta không phải con Dạ thúc, thúc ấy là thúc thúc của ta.
Nghe Trần Anh nói, Thiều Quốc Việt  có chút bất ngờ:
- Ngươi không phải con hắn? Vậy mà hắn truyền vũ kĩ này cho ngươi sao?
- Có gì kì lạ sao? Trần Anh thắc mắc.
Thiều Quốc Việt nhìn Trần Anh. Sau khi xác thực hắn không nói dối bèn trầm ngâm. Quả thực kì lạ. sau mỗi lần giao đấu với Dạ Ảnh, Thiều Quốc Việt càng hiểu rõ thêm một phần. Dạ Ảnh này tính tình có chút cô độc, trọng nguyên tắc và đặc biệt cực kì cẩn trọng. Đáng lí phải không mắc sai lầm mà truyền vũ kĩ, không, có thể nói là tuyệt kĩ của riêng mình cho một người không phải con đẻ.
- Vậy ngươi đến đây để làm gì? Thiều Quốc Việt hỏi.
Trần Anh biết đã đến lúc, lập tức quỳ xuống:
- Hôm nay ta đến đây để bái sư, mong người thu nhận ta làm đệ tử.
Thiều Quốc Việt nhíu mày:
- Bái sư? Dạ Ảnh ngươi không học, lại tìm đến Thanh Phong sơn để bái sư?
- Dạ Thúc nói người tuy một thân tu vi, nhưng cấu tạo cơ thể lại khác ta, không thể dạy phương pháp tu luyện. Chỉ có tới học Cuồng Sát mới là thượng sách.
Thiều Quốc Việt một ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, có chút suy tư. Hèn gì mà khi nãy, Trần Anh không xử dụng các vũ kĩ của Dạ Ảnh, mà chỉ đến cuối cùng mới tung một chiêu kia. Hóa ra là không phải không muốn dùng, mà là không thể dùng. Dưới cái nhìn chờ mong của Trần Anh, Thiều Quốc Việt cười nhạt:
- Ngươi về đi, việc bái sư này coi như chưa ta chưa từng nghe qua.
Trần Anh cả người trở nên cứng nhắc. Lúc trước Dạ Ảnh đã nói, chỉ có làm đồ đệ của Cuồng Sát( Thiều Quốc Việt) mới có thể trở nên cường đại, mới có thể tìm ra hung thủ, mới có thể trả thù. Bất quá hiện tại bái sư hắn còn làm không được, làm sao có hi vọng trả thù. Trần Anh quỳ trên mặt đất, bần thần:
- Tại sao? Xin người hãy cho ta một cơ hội, chỉ cần thu nhận ta, Trần Anh nguyện nấu cơm xách nước, việc nặng nhọc gì cũng có thể làm. Còn về vấn đề tập luyện, tuyệt không lười biếng chểnh mảng...
Thiều Quốc Việt đứng lên, đi gần tới Trần Anh, nói:
- Ngươi thật ngây thơ. Nghĩ rằng chỉ từng đó là có thể làm đệ tử của ta sao? Biết vì sao ta không thích ngươi không? Vì trên người ngươi có khí tức của Dạ Ảnh, là thứ ta ghét nhất. Bởi vậy tốt nhất ngươi nên đi đi.
Trần Anh nghe vậy liền không biết làm sao, cắn răng nói:
- Nếu người không nhận ta làm đệ tử, ta sẽ quỳ gối ở đây, chờ người hồi tâm chuyển ý mới thôi.
Thiều Quốc Việt mặt không đổi sắc, phất tay:
- Ngươi muốn quỳ, ta không cản. Bất quá sảnh đường này không phải chỗ để người khác ăn vạ. Thừa Chí.
- Dạ sư phụ.
- Mang vị khách này của chúng ta tiễn khỏi gia trang. Sau khi xong việc thì mặc hắn.
- Vâng thưa sư phụ. Lam y nhân lúc trước mang Trần Anh vào sảnh đường nhìn hắn có chút ái ngại, sau đó dùng huyễn lực nâng Trần Anh lên, mang hắn ra ngoài.
.....
Khi những vầng trăng nhiều màu sắc đã lên cao, trên đỉnh Thanh Phong chợt xuất hiện hai bóng người.
- Hai người đã về. Thừa Chí từ trong gia trang loáng cái đã xuất hiện trước mắt hai người.
Nhìn rõ ra, hai bóng người dường như là một đôi nam nữ. Nữ nhân nhìn có chút trẻ con, nhưng cả người đã có những nét như bông hoa đang chớm nở. Xem ra chỉ vài năm sau, bông hoa này nở rộ, trên đại lục sẽ lại xuất hiện một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nam nhân kia thì che mặt, nghe Thừa Chí chào hỏi, mới cởi khăn che mặt ra, không ngờ là Vân Băng hôm trước.
Gật đầu xem như chào hỏi, Vân Băng cũng không nói gì, chỉ nhìn về một phía. Nữ tử thì khác, lập tức hì hì nói:
- Thừa Chí sư huynh, mọi người có còn gì để ăn không, muội đi cả ngày thật sự rất đói.
Thừa Chí biết rõ tính vị muội muội này,  cười lớn:
- Tất nhiên, bữa tối ta đã nấu dư ra rất nhiều đồ ăn, đang để trong bếp ấy.
Triệu Mẫn cười tít mắt:
- Chỉ có huynh là hiểu ta.
Sau đó quay mặt, định nói gì đó với nam tử bên cạnh thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào một vị trí. Tò mò, nàng liền nhìn theo. Sau vài khắc,  ngỡ ngàng quay sang hỏi Thừa Chí:
- Sư huynh, người kia là ai? Sao hắn lại quỳ ở đó vậy?