Vô Tận Hỏa Vực
Chương 33 : Băng Vân
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Thừa Chí nhìn ánh mắt dò hỏi của Triệu Mẫn, lại nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt Vân Băng, bèn cười khổ:
- Vị huynh đệ này lúc trưa có lên Thanh Phong sơn, mục đích là để bái sư. Bất quá sư phụ không đồng ý, bởi vậy bèn nói nếu không thể làm sư phụ hồi tâm chuyển ý sẽ không đứng dậy. Nhưng sư phụ không cho hắn quỳ ở từ đường, đuổi hắn ra đây, liền từ lúc đó, đến hiện tại vị huynh đệ này đã quỳ cả thảy là bốn canh giờ.
Vân Băng nghe vậy thì nhăn mày, đi tới phía trước Trần Anh nói:
- Ngươi làm gì vậy, tại sao lại phải quỳ như thế này, không phải chỉ là không bái sư được thôi sao? Tư chất ngươi tốt như vậy, thiếu gì cường giả thu nạp?
Trần Anh thấy Vân Băng đi tới, vốn đang phân vân xem có đúng là người hôm trước cứu mình không, nghe giọng nói này liền xác định rõ. Hắn mỉm cười:
- Cám ơn đã lo cho ta, bất quá ta có lí do riêng, không thể không làm như vậy.
- Lí do gì mà lại khiến ngươi thành ra như vậy? Vân Băng hỏi lại
- Xin lỗi, ta không thể nói cho các hạ. Trần Anh lắc đầu.
Vân Băng nghe câu này cũng không nói gì nữa, hừ một tiếng, quay đầu đi thẳng vào gia viên.
Ở đằng kia, hai người Triệu Mẫn và Thừa Chí đều đang trợn mắt há mồm. Sau khi quay sang nhìn nhau, thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt đối phương mới dám khẳng định điều mình thấy là sự thật. Không ngờ một người lạnh lùng, kiêu ngạo, kiệm lời lại có thể quan tâm đến một người xa lạ như vậy.
- Kì lạ, kì lạ. Triệu Mẫn chặc lưỡi, quay sang Thừa Chí:
- Huynh nghĩ xem tại sao lại như vậy.
Thừa Chí lúc này cũng chỉ biết lắc đầu:
- Ta cũng không biết chuyện gì nữa.
- Hai ngươi còn đứng đó làm gì thế? Vân Băng đang đi chợt dừng lại, quay đầu nói vọng ra.
Triệu Mẫn và Thừa Chí vốn đang bàn tán nghe thanh âm này giật mình đánh thót một cái. Đồng thanh hô:
- Vào ngay vào ngay.
Dứt lời cũng không dám chậm trễ, liền đi theo Vân Băng đi vào gia trang, để lại Trần Anh một mình.
Vân Băng đi vào phòng mình, đóng cửa lại. Đây là một gian phòng bày biện khá đơn giản, tông màu chủ đạo là một màu xanh lam tinh khiết. Nhấc bàn tay có chút trai sạn lên, dường như sờ một vết gì đó ở cổ tay, Vân Băng kéo một chút, lớp da mỏng bên ngoài được lột xuống, phô ra bàn tay trắng nõn không chút tì vết. Với tay ra sau gáy, kéo lên, cả một mảng trên đỉnh đầu được gỡ ra. Trên đầu Vân Băng vốn đang để tóc ngắn, cố định bởi một chiếc châm(kiểu như thư sinh ấy), thì sau khi bỏ ra, mái tóc dài được dấu bên trong liền xõa xuống, chảy dài như thác đổ. Thở ra một hơi, Vân Băng cởi chiếc lam bào của mình ra. Từng lớp, từng lớp áo được cởi bỏ, rơi xuống sàn nhà như những chiếc lá xếp tầng. Khi đã cởi lớp áo cuối cùng, trên người Vân Băng xuất hiện một băng vải trắng, quấn quanh ngực. Hơi nới dây thắt một chút, lập tức đôi gò bồng đào bung ra, làm dây thắt rơi xuống dưới sàn...
Triệu Mẫn lúc này đang trong phòng bếp, vừa chờ đợi Thừa Chí hâm lại đồ ăn, vừa ngâm nga hát, bỗng nhiên im bặt. Thừa Chí cũng vừa mới hâm xong đồ ăn, mang ra, cười hỏi:
- Sao thế Mẫn Mẫn, hôm nay muội lại tự động dừng cái giọng ca tra tấn người khác của mình sao?
Liền lúc đó, hắn cũng nhìn ra ngoài cửa phòng bếp, cũng có chút không đỡ được. Đúng lúc này, Triệu Mẫ hét lên:
- Băng Vân tỷ, tỷ thật xinh đẹp a.
Ở ngoài cửa lúc này không ai khác chính là Vân Băng, à không phải là Băng Vân mới đúng, thứ nữa Băng Vân là nữ chứ không phải nam nhân. Băng Vân lúc này quả thực khác hẳn so với lúc gặp Trần Anh. Cả người thon thả, không chút mỡ thừa, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỗ nên to thì to, chẳng qua dường như có chút quá cỡ. Ngũ quan tinh mỹ, đặc biệt là đôi mắt nghiêm nghị, tạo nên sức hấp dẫn khác lạ. Băng Vân mặc một bộ váy dài lam sắc quá gót chân. Chân đi một đôi guốc mộc. Mái tóc đính ba chiếc châm cài, tinh trí. Trên người lại tỏa ra một khí chất kiêu ngạo. Tất cả kết hợp lại tạo ra một mỹ nhân tuyệt sắc, đủ để đánh gục mọi đàn ông trên thế gian( đương nhiên đây chỉ tính nam nhân thực sự)
Thừa Chí sau một hồi thất thần, đặt thức ăn xuống, cười nói:
- Sư tỷ, sư muội, ngồi xuống ăn đi, thức ăn nguội hết cả bây giờ.
Triệu Mẫn cũng lanh lẹ ra kéo Băng Vân đến bàn ăn. Nhìn vị sư tỷ bên cạnh,Triệu Mẫn chép miệng:
- Chậc chậc xem ra sư tỷ càng ngày càng đẹp, không biết có bao nhiêu nam nhân sẽ chết trong tay tỷ đây.
Thừa Chí ngồi đối diện cũng nói:
- Đúng vậy, nếu không phải đệ đã có ý chung nhân, không khéo cũng bị tỷ làm cho chết mê chết mệt.
- Huynh á, nếu huynh không có ý chung nhân cũng đừng mơ mộng được Băng Vân tỷ để ý a. Triệu Vân cười cười.
- Tất nhiên, tính Băng Vân tỷ như thế nào sao ta lại không biết chứ. Thừa Chí cười lớn, sau đó liền đứng dậy:
- Hai người cứ ăn điểm tâm đi, ta đi sang phòng sư phụ xem người có gì căn dặn không.
Chờ khi Thừa Chí ra khỏi cửa, Triệu Mẫn liền ghé sát vào tai Băng Vân, hỏi nhỏ:
- Sư tỷ, làm sao cái của tỷ lại lớn như vậy được? Còn chả bù cho muội, thật bất công a.
Nói xong, Triệu Mẫn liền nhìn vào trước ngực Băng Vân, ánh mắt cực kì hâm mộ. Băng Vân tuy tính cách lạnh lùng, nhưng dù sao cũng là một nữ tử. Nhắc tới chuyện này, hai má bèn hồng lên:
- Ta cũng không biết rõ nữa, từ trước đã như vậy rồi.
Triệu Mẫn thở dài, có chút bi phẫn:
- Xem ra là do ông trời sắp đặt, đúng là người so với người tức chết người.
Nhưng ngay sau, đó liền hớn hở trở lại, hỏi dò:
- Hì hì, sư tỷ, vậy tỷ và người quỳ trước gia viên kia là ai vậy? Ta chưa thấy tỷ đối xử với người lạ như vậy bao giờ.
Nghe nhắc đến Trần Anh, Băng Vân liền có chút tức giận. Con người này quả thật ngu ngốc không có thuốc chữa. Đã vậy, nàng giúp hắn giết đám người kia, lại còn bị hắn chỉ chích nữa thật đúng là không hiểu nổi.
Nhìn vị sư tỷ bên cạnh có chút tức giận, Triệu Mẫn cũng không dám hỏi nữa, bèn đánh trống lảng:
- Ăn cơm, ăn cơm.
Băng Vân nhìn thức ăn trên bàn, lúc này mới chợt nhớ ra một điều, hỏi:
- Người kia đã được ăn chưa nhỉ?
- Người nào? Triệu Mẫn đang cắm cúi ăn, thắc mắc.
- Người đang quỳ ngoài cửa ấy.
Thừa Chí vừa đi về, nghe vậy liền lên tiếng:
- Hắn vẫn chưa ăn gì đâu. Sư phụ nói thức ăn trong gia trang không có thừa, không được cho không người ngoài. Đệ cũng thấy thương cảm cho hắn nhưng không dám trái lời sư phụ..... Ấy, sư tỷ, người đi đâu thế.
Thừa Chí chưa nói hết câu, Băng Vân đã mang theo bộ mặt lạnh như băng lướt qua, nghe Thừa Chí gọi, chỉ để lại một câu:
- Đi tìm lão già hồ đồ
- Vị huynh đệ này lúc trưa có lên Thanh Phong sơn, mục đích là để bái sư. Bất quá sư phụ không đồng ý, bởi vậy bèn nói nếu không thể làm sư phụ hồi tâm chuyển ý sẽ không đứng dậy. Nhưng sư phụ không cho hắn quỳ ở từ đường, đuổi hắn ra đây, liền từ lúc đó, đến hiện tại vị huynh đệ này đã quỳ cả thảy là bốn canh giờ.
Vân Băng nghe vậy thì nhăn mày, đi tới phía trước Trần Anh nói:
- Ngươi làm gì vậy, tại sao lại phải quỳ như thế này, không phải chỉ là không bái sư được thôi sao? Tư chất ngươi tốt như vậy, thiếu gì cường giả thu nạp?
Trần Anh thấy Vân Băng đi tới, vốn đang phân vân xem có đúng là người hôm trước cứu mình không, nghe giọng nói này liền xác định rõ. Hắn mỉm cười:
- Cám ơn đã lo cho ta, bất quá ta có lí do riêng, không thể không làm như vậy.
- Lí do gì mà lại khiến ngươi thành ra như vậy? Vân Băng hỏi lại
- Xin lỗi, ta không thể nói cho các hạ. Trần Anh lắc đầu.
Vân Băng nghe câu này cũng không nói gì nữa, hừ một tiếng, quay đầu đi thẳng vào gia viên.
Ở đằng kia, hai người Triệu Mẫn và Thừa Chí đều đang trợn mắt há mồm. Sau khi quay sang nhìn nhau, thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt đối phương mới dám khẳng định điều mình thấy là sự thật. Không ngờ một người lạnh lùng, kiêu ngạo, kiệm lời lại có thể quan tâm đến một người xa lạ như vậy.
- Kì lạ, kì lạ. Triệu Mẫn chặc lưỡi, quay sang Thừa Chí:
- Huynh nghĩ xem tại sao lại như vậy.
Thừa Chí lúc này cũng chỉ biết lắc đầu:
- Ta cũng không biết chuyện gì nữa.
- Hai ngươi còn đứng đó làm gì thế? Vân Băng đang đi chợt dừng lại, quay đầu nói vọng ra.
Triệu Mẫn và Thừa Chí vốn đang bàn tán nghe thanh âm này giật mình đánh thót một cái. Đồng thanh hô:
- Vào ngay vào ngay.
Dứt lời cũng không dám chậm trễ, liền đi theo Vân Băng đi vào gia trang, để lại Trần Anh một mình.
Vân Băng đi vào phòng mình, đóng cửa lại. Đây là một gian phòng bày biện khá đơn giản, tông màu chủ đạo là một màu xanh lam tinh khiết. Nhấc bàn tay có chút trai sạn lên, dường như sờ một vết gì đó ở cổ tay, Vân Băng kéo một chút, lớp da mỏng bên ngoài được lột xuống, phô ra bàn tay trắng nõn không chút tì vết. Với tay ra sau gáy, kéo lên, cả một mảng trên đỉnh đầu được gỡ ra. Trên đầu Vân Băng vốn đang để tóc ngắn, cố định bởi một chiếc châm(kiểu như thư sinh ấy), thì sau khi bỏ ra, mái tóc dài được dấu bên trong liền xõa xuống, chảy dài như thác đổ. Thở ra một hơi, Vân Băng cởi chiếc lam bào của mình ra. Từng lớp, từng lớp áo được cởi bỏ, rơi xuống sàn nhà như những chiếc lá xếp tầng. Khi đã cởi lớp áo cuối cùng, trên người Vân Băng xuất hiện một băng vải trắng, quấn quanh ngực. Hơi nới dây thắt một chút, lập tức đôi gò bồng đào bung ra, làm dây thắt rơi xuống dưới sàn...
Triệu Mẫn lúc này đang trong phòng bếp, vừa chờ đợi Thừa Chí hâm lại đồ ăn, vừa ngâm nga hát, bỗng nhiên im bặt. Thừa Chí cũng vừa mới hâm xong đồ ăn, mang ra, cười hỏi:
- Sao thế Mẫn Mẫn, hôm nay muội lại tự động dừng cái giọng ca tra tấn người khác của mình sao?
Liền lúc đó, hắn cũng nhìn ra ngoài cửa phòng bếp, cũng có chút không đỡ được. Đúng lúc này, Triệu Mẫ hét lên:
- Băng Vân tỷ, tỷ thật xinh đẹp a.
Ở ngoài cửa lúc này không ai khác chính là Vân Băng, à không phải là Băng Vân mới đúng, thứ nữa Băng Vân là nữ chứ không phải nam nhân. Băng Vân lúc này quả thực khác hẳn so với lúc gặp Trần Anh. Cả người thon thả, không chút mỡ thừa, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỗ nên to thì to, chẳng qua dường như có chút quá cỡ. Ngũ quan tinh mỹ, đặc biệt là đôi mắt nghiêm nghị, tạo nên sức hấp dẫn khác lạ. Băng Vân mặc một bộ váy dài lam sắc quá gót chân. Chân đi một đôi guốc mộc. Mái tóc đính ba chiếc châm cài, tinh trí. Trên người lại tỏa ra một khí chất kiêu ngạo. Tất cả kết hợp lại tạo ra một mỹ nhân tuyệt sắc, đủ để đánh gục mọi đàn ông trên thế gian( đương nhiên đây chỉ tính nam nhân thực sự)
Thừa Chí sau một hồi thất thần, đặt thức ăn xuống, cười nói:
- Sư tỷ, sư muội, ngồi xuống ăn đi, thức ăn nguội hết cả bây giờ.
Triệu Mẫn cũng lanh lẹ ra kéo Băng Vân đến bàn ăn. Nhìn vị sư tỷ bên cạnh,Triệu Mẫn chép miệng:
- Chậc chậc xem ra sư tỷ càng ngày càng đẹp, không biết có bao nhiêu nam nhân sẽ chết trong tay tỷ đây.
Thừa Chí ngồi đối diện cũng nói:
- Đúng vậy, nếu không phải đệ đã có ý chung nhân, không khéo cũng bị tỷ làm cho chết mê chết mệt.
- Huynh á, nếu huynh không có ý chung nhân cũng đừng mơ mộng được Băng Vân tỷ để ý a. Triệu Vân cười cười.
- Tất nhiên, tính Băng Vân tỷ như thế nào sao ta lại không biết chứ. Thừa Chí cười lớn, sau đó liền đứng dậy:
- Hai người cứ ăn điểm tâm đi, ta đi sang phòng sư phụ xem người có gì căn dặn không.
Chờ khi Thừa Chí ra khỏi cửa, Triệu Mẫn liền ghé sát vào tai Băng Vân, hỏi nhỏ:
- Sư tỷ, làm sao cái của tỷ lại lớn như vậy được? Còn chả bù cho muội, thật bất công a.
Nói xong, Triệu Mẫn liền nhìn vào trước ngực Băng Vân, ánh mắt cực kì hâm mộ. Băng Vân tuy tính cách lạnh lùng, nhưng dù sao cũng là một nữ tử. Nhắc tới chuyện này, hai má bèn hồng lên:
- Ta cũng không biết rõ nữa, từ trước đã như vậy rồi.
Triệu Mẫn thở dài, có chút bi phẫn:
- Xem ra là do ông trời sắp đặt, đúng là người so với người tức chết người.
Nhưng ngay sau, đó liền hớn hở trở lại, hỏi dò:
- Hì hì, sư tỷ, vậy tỷ và người quỳ trước gia viên kia là ai vậy? Ta chưa thấy tỷ đối xử với người lạ như vậy bao giờ.
Nghe nhắc đến Trần Anh, Băng Vân liền có chút tức giận. Con người này quả thật ngu ngốc không có thuốc chữa. Đã vậy, nàng giúp hắn giết đám người kia, lại còn bị hắn chỉ chích nữa thật đúng là không hiểu nổi.
Nhìn vị sư tỷ bên cạnh có chút tức giận, Triệu Mẫn cũng không dám hỏi nữa, bèn đánh trống lảng:
- Ăn cơm, ăn cơm.
Băng Vân nhìn thức ăn trên bàn, lúc này mới chợt nhớ ra một điều, hỏi:
- Người kia đã được ăn chưa nhỉ?
- Người nào? Triệu Mẫn đang cắm cúi ăn, thắc mắc.
- Người đang quỳ ngoài cửa ấy.
Thừa Chí vừa đi về, nghe vậy liền lên tiếng:
- Hắn vẫn chưa ăn gì đâu. Sư phụ nói thức ăn trong gia trang không có thừa, không được cho không người ngoài. Đệ cũng thấy thương cảm cho hắn nhưng không dám trái lời sư phụ..... Ấy, sư tỷ, người đi đâu thế.
Thừa Chí chưa nói hết câu, Băng Vân đã mang theo bộ mặt lạnh như băng lướt qua, nghe Thừa Chí gọi, chỉ để lại một câu:
- Đi tìm lão già hồ đồ