Vô Tận Hỏa Vực
Chương 34 : Phân vân
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Trong gia trang, Băng Vân mang theo hàn khí đi thẳng tới gian phòng phía Nam. Thừa Chí vừa chạy theo vừa gọi với:
- Sư tỷ, sư tỷ, đừng vào, sư phụ đang tu luyện.
Nhưng xem ra những câu này chả có bao nhiêu tác dụng. Đi tới trước một gian phòng, Băng Vân lập tức đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng, Thiều Quốc Việt đang ngồi nhâm nhi một tách trà, thấy Băng Vân bước vào nở một nụ cười:
- Nữ nhi ngoan của ta, ai lại làm cho con tức giận vậy?
Thừa Chí lúc này cũng đã chạy tới nơi, thấy Thiều Quốc Việt liền nói:
- Sư phụ, con đã nói là người đang bế quan, nhưng sư tỷ không nghe...
Thiều Quốc Việt phất tay:
- Không sao đâu, con về phòng ngủ đi.
- Dạ sư phụ.
Thấy sư phụ không trách phạt mình, Thừa Chí thở phào, đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Trong gian phòng chỉ còn lại hai cha con Thiều Quốc Việt. Nhìn Băng Vân trước mặt, Thiều Quốc Việt cười cười:
- Sao vậy con gái, lâu lắm rồi con mới đến thăm ta, sao mặt mày lại lạnh như băng vậy?
Băng Vân khoanh tay, nói:
- Phụ thân, tại sao người lại bắt Trần Anh quỳ trước cửa gia trang?
Thiều Quốc Việt thấy con gái không trả lời mình mà lại đi hỏi vấn đề khác, cũng không tức giận, lão nói:
- Đó là hắn tự nguyện quỳ mà thôi. Ta vốn dĩ cũng chẳng bắt hắn quỳ, chẳng qua hắn nghĩ dùng cách này sẽ lay động được ta, để ta thu hắn làm đệ tử mà thôi.
Băng Vân nhíu mày:
- Tại sao phụ thân lại không thu nhận hắn? Con thấy người này tu vi không kém, tâm tính thiện lương hiếm có, lại cực kì kiên trì nhẫn nại, việc hắn quỳ suốt bốn canh giờ không phải đã minh chứng cho việc này sao?
Thiều Quốc Việt cười có chút ẩn ý:
- Bốn canh giờ chưa tính là một thời gian đủ dài để đánh giá tĩnh nhẫn nại của một con người, đặc biệt là một tu sĩ. Vả lại, dường như con hiểu rất rõ về thiếu niên này?
Băng Vân nhìn thấy dáng vẻ Thiều Quốc Việt như vậy, lại nghe lão hỏi, có chút mất tự nhiên. Phải rồi, mình và hắn mới gặp nhau một lần, sao có thể khẳng định rõ như vậy. Tính cách lạnh lùng, không quan tâm đến người lạ của mình hôm nay không biết đã biến đi đâu mất rồi, tự dưng lại đi lo chuyện cho người khác. Thấy Thiều Quốc Việt đang ngồi đối diện nhìn về phía mình, xem chừng đã nhận ra điều đó. Băng Vân nói có chút miễn cưỡng:
- Trước đây con có cứu mạng hắn một lần. Lần đó cũng quan sát và biết được đôi chút về nhân phẩm của hắn.
Thiều Quốc Việt gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Ta nhìn ra được trong mắt hắn không có một chút tạp niệm, chỉ là một chút ăn năn. Sự ăn năn đó cũng giống như ta khi ta giết người lần đầu tiên vậy, có lẽ chính lần con cứu hắn phải không? Điều đó chứng minh được hắn quả thật có nhân phẩm tốt. Tu vi của hắn tuy không cao, nhưng dường như có gì đó kì lạ, có vẻ tu vi của hắn không chỉ như vậy, và chính hắn cũng không biết điều đó. Nhưng...
Thiều Quốc Việt nói đến đây thì dừng lại, ngón tay khẽ gõ lên thành ghế, đây là biểu hiện cho việc hắn đang có suy tính. Băng Vân nhíu mày:
- Nhưng sao?
- Nhưng dù có như vậy ta vẫn không thể nhận hắn làm đệ tử. Thiều Quốc Việt nhìn Băng Vân, lão nói:
- Băng Vân, con nên biết, Dạ Ảnh trước đây không biết tại sao bị người ta truy sát. Ta cũng đã đi tìm hiểu, nhưng tất cả thông tin đều bị phong kín, không lọt nổi ra ngoài, điều này chứng tỏ thế lực đứng sau nó rất khổng lồ. Trong sáu năm nay, Dạ Ảnh mai danh ẩn tích, tưởng rằng đã chết, hoặc thoái ẩn, suốt quãng đời còn lại không xuất hiện trên giang hồ. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một Trần Anh mang theo tuyệt kĩ của Dạ Ảnh, dường như lại là một người rất quan trọng. Nếu như thế lực kia biết tới ta thu nhận Trần Anh, không biết chừng sẽ tiêu diệt cả chúng ta. Bởi vậy, ván bài này thế nào, ta phải suy tính thật kĩ.
Băng Vân nghe Thiều Quốc Việt nói mới nghĩ được hết thảy vấn đề. Lần này đúng thật là nàng quá lỗ mãng, nghĩ cho người ngoài nhưng lại không nghĩ cho phụ thân của mình. Nhìn Thiều Quốc Việt đang suy nghĩ trên ghế, Băng Vân cũng chỉ đành nói:
- Vậy con cũng không nói gì thêm nữa, chẳng qua, ít ra phụ thân cũng nên cho hắn ăn gì chứ.
Thiều Quốc Việt nhìn ra ngoài ra ngoài cửa sổ, nói khẽ:
- Ta tự có sắp xếp của mình, con đi đường xa đã mệt, về phòng ngủ đi.
Băng Vân thấy Thiều Quốc Việt không có ý định nói chuyện tiếp, cũng ra khỏi gian phòng. Vừa ra khỏi cửa, nàng lại nhìn về phía bên ngoài gia trang. Ở đó, vẫn có một nhân ảnh trong đêm tối, quỳ gối, thẳng lưng nhìn về đại sảnh đường.
Trong gian phòng giờ đã trở nên tĩnh lặng, Thiều Quốc Việt lấy từ trong tủ ra một lưỡi dao. Lưỡi dao này giống y đúc của Trần Anh, từ kích thước đến trọng lượng, rõ ràng cũng phỏng theo vũ khí của Dạ Ảnh. Nhớ lúc trước, khi Trần Anh mới rút dao ra, Thiều Quốc Việt đã nhận ra lai lịch của hắn. Không hoàn toàn như lời Thiều Quốc Việt đã nói, lão giao đấu với Dạ Ảnh nên nhớ được đặc điểm của hắn. Lão là Cuồng Sát, cả đời không biết đã gặp và giết bao nhiêu cao thủ. Người chết trong tay lão có tu vi cao hơn Dạ Ảnh cũng không phải số ít. Nhưng người có thể khiến lão có ấn tượng sâu nhất cũng chỉ có Dạ Ảnh - người đã từng đánh cùng Thiều Quốc Việt đến khi cả hai đều kiệt sức. Sát thủ, chủ yếu là ám sát, rất ít khi chiến đấu trực diện, nhưng hôm đó, cả hai người đã chiến đấu bằng sự kính trọng lẫn nhau.
Cuồng Sát muốn đánh bại Dạ Ảnh tới nỗi sau lần đó liền mang hầu hết các chiêu thức của Dạ Ảnh mô phỏng lại, thậm chí phỏng theo cả vũ khí của hắn, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo. Nhưng trận chiến đó đã không bao giờ xảy ra vì Dạ Ảnh mai danh ẩn tích. Chính xác thì Dạ Ảnh và Thiều Quốc Việt có ba lần gặp mặt, nhưng lần thứ ba lại khác. Lần đó Dạ Ảnh đã giúp Thiều Quốc Việt tránh được mai phục của vài tên huyễn tôn. Cũng bởi vậy mà lão nợ Dạ Ảnh một ân tình rất lớn.
Chính vì lí do này mà lão đang rất khó để dứt khoát đưa ra quyết định. Nhận hay không nhận? Đó là cả một vấn đề nan giải.
- Sư tỷ, sư tỷ, đừng vào, sư phụ đang tu luyện.
Nhưng xem ra những câu này chả có bao nhiêu tác dụng. Đi tới trước một gian phòng, Băng Vân lập tức đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng, Thiều Quốc Việt đang ngồi nhâm nhi một tách trà, thấy Băng Vân bước vào nở một nụ cười:
- Nữ nhi ngoan của ta, ai lại làm cho con tức giận vậy?
Thừa Chí lúc này cũng đã chạy tới nơi, thấy Thiều Quốc Việt liền nói:
- Sư phụ, con đã nói là người đang bế quan, nhưng sư tỷ không nghe...
Thiều Quốc Việt phất tay:
- Không sao đâu, con về phòng ngủ đi.
- Dạ sư phụ.
Thấy sư phụ không trách phạt mình, Thừa Chí thở phào, đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Trong gian phòng chỉ còn lại hai cha con Thiều Quốc Việt. Nhìn Băng Vân trước mặt, Thiều Quốc Việt cười cười:
- Sao vậy con gái, lâu lắm rồi con mới đến thăm ta, sao mặt mày lại lạnh như băng vậy?
Băng Vân khoanh tay, nói:
- Phụ thân, tại sao người lại bắt Trần Anh quỳ trước cửa gia trang?
Thiều Quốc Việt thấy con gái không trả lời mình mà lại đi hỏi vấn đề khác, cũng không tức giận, lão nói:
- Đó là hắn tự nguyện quỳ mà thôi. Ta vốn dĩ cũng chẳng bắt hắn quỳ, chẳng qua hắn nghĩ dùng cách này sẽ lay động được ta, để ta thu hắn làm đệ tử mà thôi.
Băng Vân nhíu mày:
- Tại sao phụ thân lại không thu nhận hắn? Con thấy người này tu vi không kém, tâm tính thiện lương hiếm có, lại cực kì kiên trì nhẫn nại, việc hắn quỳ suốt bốn canh giờ không phải đã minh chứng cho việc này sao?
Thiều Quốc Việt cười có chút ẩn ý:
- Bốn canh giờ chưa tính là một thời gian đủ dài để đánh giá tĩnh nhẫn nại của một con người, đặc biệt là một tu sĩ. Vả lại, dường như con hiểu rất rõ về thiếu niên này?
Băng Vân nhìn thấy dáng vẻ Thiều Quốc Việt như vậy, lại nghe lão hỏi, có chút mất tự nhiên. Phải rồi, mình và hắn mới gặp nhau một lần, sao có thể khẳng định rõ như vậy. Tính cách lạnh lùng, không quan tâm đến người lạ của mình hôm nay không biết đã biến đi đâu mất rồi, tự dưng lại đi lo chuyện cho người khác. Thấy Thiều Quốc Việt đang ngồi đối diện nhìn về phía mình, xem chừng đã nhận ra điều đó. Băng Vân nói có chút miễn cưỡng:
- Trước đây con có cứu mạng hắn một lần. Lần đó cũng quan sát và biết được đôi chút về nhân phẩm của hắn.
Thiều Quốc Việt gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Ta nhìn ra được trong mắt hắn không có một chút tạp niệm, chỉ là một chút ăn năn. Sự ăn năn đó cũng giống như ta khi ta giết người lần đầu tiên vậy, có lẽ chính lần con cứu hắn phải không? Điều đó chứng minh được hắn quả thật có nhân phẩm tốt. Tu vi của hắn tuy không cao, nhưng dường như có gì đó kì lạ, có vẻ tu vi của hắn không chỉ như vậy, và chính hắn cũng không biết điều đó. Nhưng...
Thiều Quốc Việt nói đến đây thì dừng lại, ngón tay khẽ gõ lên thành ghế, đây là biểu hiện cho việc hắn đang có suy tính. Băng Vân nhíu mày:
- Nhưng sao?
- Nhưng dù có như vậy ta vẫn không thể nhận hắn làm đệ tử. Thiều Quốc Việt nhìn Băng Vân, lão nói:
- Băng Vân, con nên biết, Dạ Ảnh trước đây không biết tại sao bị người ta truy sát. Ta cũng đã đi tìm hiểu, nhưng tất cả thông tin đều bị phong kín, không lọt nổi ra ngoài, điều này chứng tỏ thế lực đứng sau nó rất khổng lồ. Trong sáu năm nay, Dạ Ảnh mai danh ẩn tích, tưởng rằng đã chết, hoặc thoái ẩn, suốt quãng đời còn lại không xuất hiện trên giang hồ. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một Trần Anh mang theo tuyệt kĩ của Dạ Ảnh, dường như lại là một người rất quan trọng. Nếu như thế lực kia biết tới ta thu nhận Trần Anh, không biết chừng sẽ tiêu diệt cả chúng ta. Bởi vậy, ván bài này thế nào, ta phải suy tính thật kĩ.
Băng Vân nghe Thiều Quốc Việt nói mới nghĩ được hết thảy vấn đề. Lần này đúng thật là nàng quá lỗ mãng, nghĩ cho người ngoài nhưng lại không nghĩ cho phụ thân của mình. Nhìn Thiều Quốc Việt đang suy nghĩ trên ghế, Băng Vân cũng chỉ đành nói:
- Vậy con cũng không nói gì thêm nữa, chẳng qua, ít ra phụ thân cũng nên cho hắn ăn gì chứ.
Thiều Quốc Việt nhìn ra ngoài ra ngoài cửa sổ, nói khẽ:
- Ta tự có sắp xếp của mình, con đi đường xa đã mệt, về phòng ngủ đi.
Băng Vân thấy Thiều Quốc Việt không có ý định nói chuyện tiếp, cũng ra khỏi gian phòng. Vừa ra khỏi cửa, nàng lại nhìn về phía bên ngoài gia trang. Ở đó, vẫn có một nhân ảnh trong đêm tối, quỳ gối, thẳng lưng nhìn về đại sảnh đường.
Trong gian phòng giờ đã trở nên tĩnh lặng, Thiều Quốc Việt lấy từ trong tủ ra một lưỡi dao. Lưỡi dao này giống y đúc của Trần Anh, từ kích thước đến trọng lượng, rõ ràng cũng phỏng theo vũ khí của Dạ Ảnh. Nhớ lúc trước, khi Trần Anh mới rút dao ra, Thiều Quốc Việt đã nhận ra lai lịch của hắn. Không hoàn toàn như lời Thiều Quốc Việt đã nói, lão giao đấu với Dạ Ảnh nên nhớ được đặc điểm của hắn. Lão là Cuồng Sát, cả đời không biết đã gặp và giết bao nhiêu cao thủ. Người chết trong tay lão có tu vi cao hơn Dạ Ảnh cũng không phải số ít. Nhưng người có thể khiến lão có ấn tượng sâu nhất cũng chỉ có Dạ Ảnh - người đã từng đánh cùng Thiều Quốc Việt đến khi cả hai đều kiệt sức. Sát thủ, chủ yếu là ám sát, rất ít khi chiến đấu trực diện, nhưng hôm đó, cả hai người đã chiến đấu bằng sự kính trọng lẫn nhau.
Cuồng Sát muốn đánh bại Dạ Ảnh tới nỗi sau lần đó liền mang hầu hết các chiêu thức của Dạ Ảnh mô phỏng lại, thậm chí phỏng theo cả vũ khí của hắn, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo. Nhưng trận chiến đó đã không bao giờ xảy ra vì Dạ Ảnh mai danh ẩn tích. Chính xác thì Dạ Ảnh và Thiều Quốc Việt có ba lần gặp mặt, nhưng lần thứ ba lại khác. Lần đó Dạ Ảnh đã giúp Thiều Quốc Việt tránh được mai phục của vài tên huyễn tôn. Cũng bởi vậy mà lão nợ Dạ Ảnh một ân tình rất lớn.
Chính vì lí do này mà lão đang rất khó để dứt khoát đưa ra quyết định. Nhận hay không nhận? Đó là cả một vấn đề nan giải.