Vô Tận Hỏa Vực
Chương 35 : Huyền xà hầm ngũ vị
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Khi mặt trời mới bắt đầu nhô lên sau những dãy núi, Thừa Chí đã tỉnh dậy, nấu đồ ăn sáng. Đây là thói quen của hắn. Thói quen này được tạo ra cũng là do Thiều Quốc Việt thúc ép. Bất kì ai là đệ tử của Thiều Quốc Việt cũng phải thức dậy khi mặt trời mới mọc.
Vừa đi ra khỏi phòng bếp, Thừa Chí đã thấy phía xa, Triệu Mẫn không biết đã dậy từ lúc nào, đang nhìn gì đó rất chăm chú. Đi tới bên cạnh Triệu Mẫn, Thừa Chí cười cười:
- Mẫn Mẫn, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy. Không phải muội luôn nói là ngủ không đủ giấc sao?
Hắn nhìn Triệu Mẫn mà cảm thấy có chút kì lạ. Tiểu cô nương này là chúa ham ăn ham ngủ. Bình thường phải đến khi có người gọi, không thì cũng đến lúc tất cả mọi người dậy hết mới thấy từ trong phòng đi ra.
Triệu Mẫn nhìn Thừa Chí, mặt có chút nhăn nhó:
- Sư huynh, không phải muội không muốn ngủ. Chẳng qua... chẳng qua hôm qua ăn có chút nhiều, cảm thấy hơi tức bụng.
Thừa Chí nghe vậy không khỏi cười lớn:
- Ha ha, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, muội cứ ăn kiểu như vậy có ngày sẽ không ổn mà.
Triệu Mẫn nghe Thừa Chí nói vậy, hừ một tiếng, quay đi, tỏ vẻ không quan tâm đến hắn nữa. Thừa Chí cười một hồi, sau đó mới dừng lại, quay sang Triệu Mẫn:
- Mẫn Mẫn a, ta chỉ nói sự thật thôi, đừng có giận ta.
Thấy vẫn không có chuyển biến, đôi mắt xoay chuyển, hắn dụ dỗ:
- Hay là để tối nay ta làm món huyền xà hầm ngũ vị cho muội nhé.
Thừa Chí biết rõ ràng đó là tiểu sư muội này yêu thích, bèn mang ra dụ dỗ. Quả nhiên, vừa nghe tới đây, Triệu Mẫn liền quay sang, hai mắt sáng lên:
- Là huynh nói đấy nhé, nói phải giữ lời.
Thừa Chí vội vàng giơ tay thề thốt:
- Quân tử nhất ngôn.
- À mà phải rồi, vừa nãy muội nhìn gì mà chăm chú vậy.
Thừa Chí thấy việc đã được giải quyết, mới nhớ ra điều lúc nãy mình định hỏi. Triệu Mẫn chỉ tay ra phía ngoài gia trang, nói:
- Sư huynh, nhìn xem, người đó vẫn quỳ ở ngoài kia.
- Người nào? Thừa Chí nhìn ra ngoài, thấy Trần Anh đang quỳ gối, thốt lên:
- Không phải hắn đã quỳ ở đó suốt chứ? Ta cứ tưởng hắn sẽ không chịu đựng được mà bỏ về cơ.
Ngay khi Thừa Chí đang ngạc nhiên, từ đằng sau truyền đến một âm thanh:
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Người đến là Thiều Quốc Việt, lão không biết từ lúc nào đã tới gần hai người Thừa Chí, cất tiếng hỏi. Hai người thấy Thiều Quốc Việt, vội vàng hành lễ. Thừa Chí đáp:
- Thưa sư phụ, là như vậy, người kia vẫn còn quỳ ở đó chưa đi.
Thiều Quốc Việt nhìn ra ngoài gia trang, thấy một bóng người vẫn đang thẳng lưng, quỳ gối, trong lòng thở dài. Lão phất tay:
- Không sao, cứ mặc cho hắn ở đó. À phải, Băng Vân đâu?
Thừa Chí lắc đầu:
- Con cũng không biết, có lẽ sư tỷ chưa dậy.
- Ừm, vậy thì cứ để cho nó ngủ cũng được. Chúng ta đi ăn.
Triệu Mẫn có chút khó xử, lên tiếng:
- Sư phụ, có nên cho người kia ăn không? Dù gì người đó cũng chưa ăn gì từ trưa hôm qua, lại phải quỳ gối, con sợ hắn sẽ không chịu nổi.
Thiều Quốc Việt phất tay:
- Việc đó ta cũng nói rồi, không ai được cho hắn ăn. Ai trong số các con cho hắn ăn sẽ lập tức bị phạt lên Phong động bế quan một tháng.
Phong động là một động đá dùng làm hình phạt cho đệ tử của Thiều Quốc Việt. Tuy nói ở đây là nơi cảm ngộ Phong chi lực tốt nhất Thanh Phong sơn, nhưng mọi lúc đều bị phong chi lực xung quanh tấn công, cực kì khó sống. Bởi vậy, vừa nghe đến đây, cả Thừa Chi và Triệu Mẫn đều rùng mình. Triệu Mẫn cũng không giám nói gì nữa.
.......
Đêm xuống, món ăn huyền xà ngũ vị được mang lên. Món ngon này lập tức làm cho Triệu Mẫn vui thích không dời mắt, Băng Vân cũng phải khen ngợi về mùi hương của nó. Ngoài gia trang, Trần Anh cũng ngửi thấy mùi hương này. Từ trưa hôm qua đến giờ, trong bụng hắn chưa có gì cả. Tu vi huyễn giả trung kì còn xa xa không đủ để hắn có thể không cần ăn uống. Việc quỳ gối liên tục trong hơn một ngày rút cạn đi sức lực của hắn. Mùi hương này bay ra kích thích thính giác làm Trần Anh càng thêm mệt mỏi. Hắn gắng gượng được đến giờ này cũng chỉ vì câu nói của Dạ Ảnh: chỉ có làm đệ tử của Cuồng Sát mới có thể trở thành cường giả, mới có thể báo thù. Nếu lần này bái sư không thành công, vậy làm sao hắn còn có thể nhìn mặt Dạ thúc, quan trọng hơn, phải nói như thế nào với cha mẹ dưới suối vàng. Bởi vậy hắn gắng gượng, cố gắng nói với bản thân rằng chỉ cần một chút nữa là có thể thành công. Hắn tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Trong phòng bếp của gia trang, Triệu Mẫn buông đũa, nói khẽ:
- Sư tỷ, sư huynh, hai người không thể thấy chết mà không cứu. Nếu không đưa cơm cho người đó, có thể hắn sẽ chết.
Băng Vân cũng dứt khoát:
- Tất nhiên là như vậy. Phụ thân ta lần này không hiểu sao trở nên tàn nhẫn như vậy, chính ta cũng có chút không chịu được.
- Vậy là Băng Vân tỷ đồng ý, Thừa Chí, ý huynh thế nào.
Thừa Chí vẻ mặt có chút khổ sở, nói:
- Ở đây có ba người, hai người đã đồng ý, ta có thể phản đối được sao?
Triệu Mẫn nghe vậy thì bĩu môi:
- Hừ, còn ra vẻ đáng thương. Rõ ràng là huynh cũng muốn giúp, nếu không tại sao lại nấu thừa ra một phần ăn chứ.
Thấy Thừa Chí gãi đầu cười xòa, Băng Vân gật đầu:
- Xem ra cả ba chúng ta đều đồng nhất ý kiến, vậy phải bàn bạc kĩ kế hoạch. Nếu không, ta thì không sao, nhưng hai người có khi sẽ bị phạt bế quan Phong động đấy.
Triệu Mẫn cùng Thừa Chí cùng nghiêm túc gật đầu.
Nửa canh giờ sau.
Cốc Cốc
- Vào đi. Tiếng nói trong phòng vọng ra.
Thấy người đi vào là Băng Vân, Thiều Quốc Việt cười nhẹ:
- Có chuyện gì vậy, nữ nhi của ta?
- Không có việc gì thì không thể tìm phụ thân sao? Băng Vân hỏi lại
- Tất nhiên là không phải rồi. Con ngồi đi.
Thiều Quốc Việt rót một chén trà cho Băng Vân, hỏi lại:
- Vậy hôm nay nữ nhi của ta đến đây để làm gì.
Băng Vân giọng vẫn không đổi, nói:
- Con đến tìm người nói chuyện phiếm. Đã lâu hai chúng ta không nói chuyện nhiều với nhau rồi. Có được hay không?
Thiều Quốc Việt nhìn vào mắt con gái mình, nói bằng giọng có chút kì quái, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế:
- Tất nhiên là được.
Bên ngoài, hai bóng người đang ẩn núp. Triệu Mẫn hỏi khẽ:
- Thế nào rồi?
- Có vẻ sư tỷ thành công rồi. Thừa Chí trả lời.
- Vậy được, huynh ở đây quan sát động tĩnh, muội đi cho người kia ăn. Nếu có gì lập tức báo cho muội biết.
Triệu Mẫn nói
Thừa Chí nghe vậy liền gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý. Ngay lập tức, Triệu Mẫn mang giỏ thức ăn chạy ra ngoài gia trang.
Trong phòng, Thiều Quốc Việt đang nói chuyện với con gái, chợt nở một nụ cười, khiến cho Băng Vân cảm thấy kì quái. Ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế cũng dừng lại.
Vừa đi ra khỏi phòng bếp, Thừa Chí đã thấy phía xa, Triệu Mẫn không biết đã dậy từ lúc nào, đang nhìn gì đó rất chăm chú. Đi tới bên cạnh Triệu Mẫn, Thừa Chí cười cười:
- Mẫn Mẫn, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy. Không phải muội luôn nói là ngủ không đủ giấc sao?
Hắn nhìn Triệu Mẫn mà cảm thấy có chút kì lạ. Tiểu cô nương này là chúa ham ăn ham ngủ. Bình thường phải đến khi có người gọi, không thì cũng đến lúc tất cả mọi người dậy hết mới thấy từ trong phòng đi ra.
Triệu Mẫn nhìn Thừa Chí, mặt có chút nhăn nhó:
- Sư huynh, không phải muội không muốn ngủ. Chẳng qua... chẳng qua hôm qua ăn có chút nhiều, cảm thấy hơi tức bụng.
Thừa Chí nghe vậy không khỏi cười lớn:
- Ha ha, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, muội cứ ăn kiểu như vậy có ngày sẽ không ổn mà.
Triệu Mẫn nghe Thừa Chí nói vậy, hừ một tiếng, quay đi, tỏ vẻ không quan tâm đến hắn nữa. Thừa Chí cười một hồi, sau đó mới dừng lại, quay sang Triệu Mẫn:
- Mẫn Mẫn a, ta chỉ nói sự thật thôi, đừng có giận ta.
Thấy vẫn không có chuyển biến, đôi mắt xoay chuyển, hắn dụ dỗ:
- Hay là để tối nay ta làm món huyền xà hầm ngũ vị cho muội nhé.
Thừa Chí biết rõ ràng đó là tiểu sư muội này yêu thích, bèn mang ra dụ dỗ. Quả nhiên, vừa nghe tới đây, Triệu Mẫn liền quay sang, hai mắt sáng lên:
- Là huynh nói đấy nhé, nói phải giữ lời.
Thừa Chí vội vàng giơ tay thề thốt:
- Quân tử nhất ngôn.
- À mà phải rồi, vừa nãy muội nhìn gì mà chăm chú vậy.
Thừa Chí thấy việc đã được giải quyết, mới nhớ ra điều lúc nãy mình định hỏi. Triệu Mẫn chỉ tay ra phía ngoài gia trang, nói:
- Sư huynh, nhìn xem, người đó vẫn quỳ ở ngoài kia.
- Người nào? Thừa Chí nhìn ra ngoài, thấy Trần Anh đang quỳ gối, thốt lên:
- Không phải hắn đã quỳ ở đó suốt chứ? Ta cứ tưởng hắn sẽ không chịu đựng được mà bỏ về cơ.
Ngay khi Thừa Chí đang ngạc nhiên, từ đằng sau truyền đến một âm thanh:
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Người đến là Thiều Quốc Việt, lão không biết từ lúc nào đã tới gần hai người Thừa Chí, cất tiếng hỏi. Hai người thấy Thiều Quốc Việt, vội vàng hành lễ. Thừa Chí đáp:
- Thưa sư phụ, là như vậy, người kia vẫn còn quỳ ở đó chưa đi.
Thiều Quốc Việt nhìn ra ngoài gia trang, thấy một bóng người vẫn đang thẳng lưng, quỳ gối, trong lòng thở dài. Lão phất tay:
- Không sao, cứ mặc cho hắn ở đó. À phải, Băng Vân đâu?
Thừa Chí lắc đầu:
- Con cũng không biết, có lẽ sư tỷ chưa dậy.
- Ừm, vậy thì cứ để cho nó ngủ cũng được. Chúng ta đi ăn.
Triệu Mẫn có chút khó xử, lên tiếng:
- Sư phụ, có nên cho người kia ăn không? Dù gì người đó cũng chưa ăn gì từ trưa hôm qua, lại phải quỳ gối, con sợ hắn sẽ không chịu nổi.
Thiều Quốc Việt phất tay:
- Việc đó ta cũng nói rồi, không ai được cho hắn ăn. Ai trong số các con cho hắn ăn sẽ lập tức bị phạt lên Phong động bế quan một tháng.
Phong động là một động đá dùng làm hình phạt cho đệ tử của Thiều Quốc Việt. Tuy nói ở đây là nơi cảm ngộ Phong chi lực tốt nhất Thanh Phong sơn, nhưng mọi lúc đều bị phong chi lực xung quanh tấn công, cực kì khó sống. Bởi vậy, vừa nghe đến đây, cả Thừa Chi và Triệu Mẫn đều rùng mình. Triệu Mẫn cũng không giám nói gì nữa.
.......
Đêm xuống, món ăn huyền xà ngũ vị được mang lên. Món ngon này lập tức làm cho Triệu Mẫn vui thích không dời mắt, Băng Vân cũng phải khen ngợi về mùi hương của nó. Ngoài gia trang, Trần Anh cũng ngửi thấy mùi hương này. Từ trưa hôm qua đến giờ, trong bụng hắn chưa có gì cả. Tu vi huyễn giả trung kì còn xa xa không đủ để hắn có thể không cần ăn uống. Việc quỳ gối liên tục trong hơn một ngày rút cạn đi sức lực của hắn. Mùi hương này bay ra kích thích thính giác làm Trần Anh càng thêm mệt mỏi. Hắn gắng gượng được đến giờ này cũng chỉ vì câu nói của Dạ Ảnh: chỉ có làm đệ tử của Cuồng Sát mới có thể trở thành cường giả, mới có thể báo thù. Nếu lần này bái sư không thành công, vậy làm sao hắn còn có thể nhìn mặt Dạ thúc, quan trọng hơn, phải nói như thế nào với cha mẹ dưới suối vàng. Bởi vậy hắn gắng gượng, cố gắng nói với bản thân rằng chỉ cần một chút nữa là có thể thành công. Hắn tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Trong phòng bếp của gia trang, Triệu Mẫn buông đũa, nói khẽ:
- Sư tỷ, sư huynh, hai người không thể thấy chết mà không cứu. Nếu không đưa cơm cho người đó, có thể hắn sẽ chết.
Băng Vân cũng dứt khoát:
- Tất nhiên là như vậy. Phụ thân ta lần này không hiểu sao trở nên tàn nhẫn như vậy, chính ta cũng có chút không chịu được.
- Vậy là Băng Vân tỷ đồng ý, Thừa Chí, ý huynh thế nào.
Thừa Chí vẻ mặt có chút khổ sở, nói:
- Ở đây có ba người, hai người đã đồng ý, ta có thể phản đối được sao?
Triệu Mẫn nghe vậy thì bĩu môi:
- Hừ, còn ra vẻ đáng thương. Rõ ràng là huynh cũng muốn giúp, nếu không tại sao lại nấu thừa ra một phần ăn chứ.
Thấy Thừa Chí gãi đầu cười xòa, Băng Vân gật đầu:
- Xem ra cả ba chúng ta đều đồng nhất ý kiến, vậy phải bàn bạc kĩ kế hoạch. Nếu không, ta thì không sao, nhưng hai người có khi sẽ bị phạt bế quan Phong động đấy.
Triệu Mẫn cùng Thừa Chí cùng nghiêm túc gật đầu.
Nửa canh giờ sau.
Cốc Cốc
- Vào đi. Tiếng nói trong phòng vọng ra.
Thấy người đi vào là Băng Vân, Thiều Quốc Việt cười nhẹ:
- Có chuyện gì vậy, nữ nhi của ta?
- Không có việc gì thì không thể tìm phụ thân sao? Băng Vân hỏi lại
- Tất nhiên là không phải rồi. Con ngồi đi.
Thiều Quốc Việt rót một chén trà cho Băng Vân, hỏi lại:
- Vậy hôm nay nữ nhi của ta đến đây để làm gì.
Băng Vân giọng vẫn không đổi, nói:
- Con đến tìm người nói chuyện phiếm. Đã lâu hai chúng ta không nói chuyện nhiều với nhau rồi. Có được hay không?
Thiều Quốc Việt nhìn vào mắt con gái mình, nói bằng giọng có chút kì quái, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế:
- Tất nhiên là được.
Bên ngoài, hai bóng người đang ẩn núp. Triệu Mẫn hỏi khẽ:
- Thế nào rồi?
- Có vẻ sư tỷ thành công rồi. Thừa Chí trả lời.
- Vậy được, huynh ở đây quan sát động tĩnh, muội đi cho người kia ăn. Nếu có gì lập tức báo cho muội biết.
Triệu Mẫn nói
Thừa Chí nghe vậy liền gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý. Ngay lập tức, Triệu Mẫn mang giỏ thức ăn chạy ra ngoài gia trang.
Trong phòng, Thiều Quốc Việt đang nói chuyện với con gái, chợt nở một nụ cười, khiến cho Băng Vân cảm thấy kì quái. Ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế cũng dừng lại.