Vô Tận Hỏa Vực
Chương 36 : Chọn lựa
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
- Này, vị ca ca này. Một tiếng nói vang lên bên tai Trần Anh.
Trần Anh vừa quay qua đã nhìn thấy một tiểu cô nương đang cười bên cạnh mình. Tiểu cô nương này hơi lùn một chút, bất quá khuôn mặt lại rất dễ thương. Hai con mắt trong suốt nhìn Trần Anh.
- Nhìn một cô nương chăm chú như vậy là vô lễ đó. Triệu Mẫn tinh ranh nói.
Nghe vậy, Trần Anh vội vàng quay đầu về vị trí cũ:
- Xin lỗi. Tại hạ thất thố rồi.
Triệu Mẫn cười hì hì, nói:
- Ta chỉ đùa với ca thôi, xem ra đúng như Băng Vân tỷ nói, ca thật quá thật thà rồi.
- Băng Vân?
- Ủa, ca không biết Băng Vân tỷ?
Triệu Mẫn thấy bộ dáng suy nghĩ của Trần Anh, dường như là hắn không biết ai tên Băng Vân thật, cũng cực kì ngạc nhiên. Bất quá, hiện tại cũng không phải là lúc có thời gian cho việc này, nàng nói khẽ:
- Trước hết ca hãy ăn chỗ thức ăn này đi, nếu ăn không nhanh, để sư phụ biết được thì hỏng chuyện.
Nhìn đồ ăn trước mắt, Trần Anh cũng không khách khí mà đón lấy. Suốt từ trưa hôm qua, vì muốn quỳ ở đây nhằm mục đích thuyết phục Thiều Quốc Việt nhận mình làm đệ tử, nên hiện tại sức lực cũng đã bị bào mòn khá lớn. Đã vậy do quỳ ở đây nên Trần Anh không thể kiếm đồ ăn, bởi thế mà phải nhịn đói. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc mà hắn không còn chút sức lực để bám trụ nữa.
Ở khoảng cách gần như vậy, Triệu Mẫn được quan sát Trần Anh kĩ càng hơn. Nhìn từ đây, Trần Anh tuy có chút mệt nhọc, bộ dáng ăn cũng không phải ưu nhã thanh lịch gì. Nhưng như vậy cũng không thể che dấu đi những nét anh tuấn trên khuôn mặt hắn. Nhìn vào đó một lát mà Triệu Mẫn mặt đã có chút đỏ lên. Bỗng, một tiếng động kêu lên làm Triệu Mẫn giật mình. Điều chỉnh lại tư thế, tiểu cô nương mới nhớ đó là tiếng gì.
Cạch, cạch.
Hai tiếng cạch này là dấu hiệu của Thừa Chí, cho biết Băng Vân và Thiều Quốc Việt đã sắp nói chuyện xong. Bên này, Trần Anh cũng đã ăn được phân nửa, thấy Triệu Mẫn có chút hoảng hốt liền hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Sư phụ sắp ra. Triệu Mẫn nói gấp gáp.
Trần Anh nghe vậy cũng ngừng ăn, thu dọn đồ đạc đưa cho Triệu Mẫn.
....
- Vậy con xin phép về phòng trước.
Băng Vân vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Đi về phía phòng bếp, đã thấy hai người Thừa Chí ngồi đó liền hỏi:
- Mọi việc sao rồi?
- Có muội ở đây sao có thể thất bại được? Tất nhiên là thành công mĩ mãn rồi. Triệu Mẫn cười hì hì.
- Cũng còn may sư phụ không nghi ngờ gì, nếu không cũng chả suôn sẻ như vậy. Thừa Chí cũng cười nói.
Băng Vân nghe vậy cũng gật đầu:
- Vậy là ổn rồi. Coi như là chúng ta đã giúp hắn được chút ít, còn thành hay bại là ở hắn.
Ngày hôm sau.
- Trời mưa rồi. Triệu Mẫn với tay ra hứng những giọt mưa, thích thú nói.
- Đúng vậy, có nghĩa là người kia đang quỳ dưới mưa. Thừa Chí nói.
- Đúng thật.
Triệu Mẫn có chút thương cảm, lần đầu tiên nàng thấy mưa không còn quá đẹp nữa.
Hai ngày sau( hai ngày sau khi ăn)
- Mưa càng ngày càng nặng hạt, không biết người kia thế nào rồi. Băng Vân ngồi trong phòng mình, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, thì thầm
Trong phòng bếp.
- Hai hôm nay hắn đã không được ăn gì rồi, mưa lại to như vậy sao chịu được chứ? Triệu Mẫn lẩm bẩm.
Những ngày này Thiều Quốc Việt luôn ở đại sảnh đường, không tạo thêm bất kì cơ hội nào cho ba người đưa cơm cho Trần Anh nữa. Dù muốn, nhưng cả ba người đều không thể làm gì hơn. Triệu Mẫn đứng dậy, nói:
- Muội sẽ mang ô ra cho hắn, sau đó chịu sự trách phạt của sư phụ sau.
Dứt lời, liền chạy ra. Nhưng khi vừa đến cửa đã gặp Thiều Quốc Việt. Triệu Mẫn ban đầu có chút bối rối, bất quá vẫn cắn răng, nói:
- Sư phụ, con muốn mang ô ra che cho vị ca ca đang quỳ ở ngoài gia viên, mong sư phụ đồng ý.
Những tưởng Thiều Quốc Việt sẽ bị trách mắng, nhưng lúc này, hắn lại nói:
- Được. Nhưng...
Triệu Mẫn vốn nghe Thiều Quốc Việt chấp nhận mà cảm thấy vui mừng, nghe thấy chữ " nhưng " liền căng thẳng.
- Nhưng phải có cả Thừa Chí nữa.
Vừa nói, lão vừa quay sang Thừa Chí:
- Hắn bị ngất rồi, con cùng Triệu Mẫn đưa hắn vào đây.
Thừa Chí nghe vậy cũng không chậm trễ, lập tức cùng Triệu Mẫn ra ngoài gia viên, quả nhiên Trần Anh đã nằm bất tỉnh nhân sự.
- Phụ thân, hắn làm sao vậy? Băng Vân nghe được Trần Anh được đưa vào trong gia viên, lại còn bị ngất, liền nhanh chóng chạy tới.
- Suy kiệt thể lực, thiếu chất dinh dưỡng cần thiết, và vết thương trên người tái phát.
Thiều Quốc Việt hơi nhíu lông mày, nói:
- Bị thương gần ngực, nhìn vết thương có vẻ là một cây trâm. Lực đạo không lớn, đáng lí Trần Anh không thể bị nó đâm trúng mới phải.
Băng Vân nghe vậy liền nhớ ra, nói:
- Con biết.
- Con biết? Thiều Quốc Việt hỏi lại.
- Đúng vậy, bởi vì lần đó chính con là người đã cứu hắn.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Thiều Quốc Việt gật đầu:
- Như vậy có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, kể cả việc tại sao con lại nói giúp cho hắn.
Băng Vân im lặng không nói gì. Thừa Chí và Triệu Mẫn cũng nể phục không thôi. Không ngờ mang theo vết thương như vậy trên người mà lại có thể kiên trì quỳ đến hiện tại, sự kiên trì, ngoan cường đó thật khiến người khác phải chặc lưỡi.
Nghe xong câu chuyện Băng Vân kể, Thiều Quốc Việt cũng có chút nhận thức mới về Trần Anh. Tâm tính thiện lương, kiên trì, ngoan cường, tu vi không yếu, mà như hắn thấy ngộ tính của Trần Anh cũng rất cao nếu không cũng không thể học đươc tuyệt kĩ của Dạ Ảnh. Tất cả điều đó cộng thêm một cái ân tình. Xem ra Thiều Quốc Việt hắn đã biết mình phải chọn gì rồi.
Trần Anh vừa quay qua đã nhìn thấy một tiểu cô nương đang cười bên cạnh mình. Tiểu cô nương này hơi lùn một chút, bất quá khuôn mặt lại rất dễ thương. Hai con mắt trong suốt nhìn Trần Anh.
- Nhìn một cô nương chăm chú như vậy là vô lễ đó. Triệu Mẫn tinh ranh nói.
Nghe vậy, Trần Anh vội vàng quay đầu về vị trí cũ:
- Xin lỗi. Tại hạ thất thố rồi.
Triệu Mẫn cười hì hì, nói:
- Ta chỉ đùa với ca thôi, xem ra đúng như Băng Vân tỷ nói, ca thật quá thật thà rồi.
- Băng Vân?
- Ủa, ca không biết Băng Vân tỷ?
Triệu Mẫn thấy bộ dáng suy nghĩ của Trần Anh, dường như là hắn không biết ai tên Băng Vân thật, cũng cực kì ngạc nhiên. Bất quá, hiện tại cũng không phải là lúc có thời gian cho việc này, nàng nói khẽ:
- Trước hết ca hãy ăn chỗ thức ăn này đi, nếu ăn không nhanh, để sư phụ biết được thì hỏng chuyện.
Nhìn đồ ăn trước mắt, Trần Anh cũng không khách khí mà đón lấy. Suốt từ trưa hôm qua, vì muốn quỳ ở đây nhằm mục đích thuyết phục Thiều Quốc Việt nhận mình làm đệ tử, nên hiện tại sức lực cũng đã bị bào mòn khá lớn. Đã vậy do quỳ ở đây nên Trần Anh không thể kiếm đồ ăn, bởi thế mà phải nhịn đói. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc mà hắn không còn chút sức lực để bám trụ nữa.
Ở khoảng cách gần như vậy, Triệu Mẫn được quan sát Trần Anh kĩ càng hơn. Nhìn từ đây, Trần Anh tuy có chút mệt nhọc, bộ dáng ăn cũng không phải ưu nhã thanh lịch gì. Nhưng như vậy cũng không thể che dấu đi những nét anh tuấn trên khuôn mặt hắn. Nhìn vào đó một lát mà Triệu Mẫn mặt đã có chút đỏ lên. Bỗng, một tiếng động kêu lên làm Triệu Mẫn giật mình. Điều chỉnh lại tư thế, tiểu cô nương mới nhớ đó là tiếng gì.
Cạch, cạch.
Hai tiếng cạch này là dấu hiệu của Thừa Chí, cho biết Băng Vân và Thiều Quốc Việt đã sắp nói chuyện xong. Bên này, Trần Anh cũng đã ăn được phân nửa, thấy Triệu Mẫn có chút hoảng hốt liền hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Sư phụ sắp ra. Triệu Mẫn nói gấp gáp.
Trần Anh nghe vậy cũng ngừng ăn, thu dọn đồ đạc đưa cho Triệu Mẫn.
....
- Vậy con xin phép về phòng trước.
Băng Vân vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Đi về phía phòng bếp, đã thấy hai người Thừa Chí ngồi đó liền hỏi:
- Mọi việc sao rồi?
- Có muội ở đây sao có thể thất bại được? Tất nhiên là thành công mĩ mãn rồi. Triệu Mẫn cười hì hì.
- Cũng còn may sư phụ không nghi ngờ gì, nếu không cũng chả suôn sẻ như vậy. Thừa Chí cũng cười nói.
Băng Vân nghe vậy cũng gật đầu:
- Vậy là ổn rồi. Coi như là chúng ta đã giúp hắn được chút ít, còn thành hay bại là ở hắn.
Ngày hôm sau.
- Trời mưa rồi. Triệu Mẫn với tay ra hứng những giọt mưa, thích thú nói.
- Đúng vậy, có nghĩa là người kia đang quỳ dưới mưa. Thừa Chí nói.
- Đúng thật.
Triệu Mẫn có chút thương cảm, lần đầu tiên nàng thấy mưa không còn quá đẹp nữa.
Hai ngày sau( hai ngày sau khi ăn)
- Mưa càng ngày càng nặng hạt, không biết người kia thế nào rồi. Băng Vân ngồi trong phòng mình, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, thì thầm
Trong phòng bếp.
- Hai hôm nay hắn đã không được ăn gì rồi, mưa lại to như vậy sao chịu được chứ? Triệu Mẫn lẩm bẩm.
Những ngày này Thiều Quốc Việt luôn ở đại sảnh đường, không tạo thêm bất kì cơ hội nào cho ba người đưa cơm cho Trần Anh nữa. Dù muốn, nhưng cả ba người đều không thể làm gì hơn. Triệu Mẫn đứng dậy, nói:
- Muội sẽ mang ô ra cho hắn, sau đó chịu sự trách phạt của sư phụ sau.
Dứt lời, liền chạy ra. Nhưng khi vừa đến cửa đã gặp Thiều Quốc Việt. Triệu Mẫn ban đầu có chút bối rối, bất quá vẫn cắn răng, nói:
- Sư phụ, con muốn mang ô ra che cho vị ca ca đang quỳ ở ngoài gia viên, mong sư phụ đồng ý.
Những tưởng Thiều Quốc Việt sẽ bị trách mắng, nhưng lúc này, hắn lại nói:
- Được. Nhưng...
Triệu Mẫn vốn nghe Thiều Quốc Việt chấp nhận mà cảm thấy vui mừng, nghe thấy chữ " nhưng " liền căng thẳng.
- Nhưng phải có cả Thừa Chí nữa.
Vừa nói, lão vừa quay sang Thừa Chí:
- Hắn bị ngất rồi, con cùng Triệu Mẫn đưa hắn vào đây.
Thừa Chí nghe vậy cũng không chậm trễ, lập tức cùng Triệu Mẫn ra ngoài gia viên, quả nhiên Trần Anh đã nằm bất tỉnh nhân sự.
- Phụ thân, hắn làm sao vậy? Băng Vân nghe được Trần Anh được đưa vào trong gia viên, lại còn bị ngất, liền nhanh chóng chạy tới.
- Suy kiệt thể lực, thiếu chất dinh dưỡng cần thiết, và vết thương trên người tái phát.
Thiều Quốc Việt hơi nhíu lông mày, nói:
- Bị thương gần ngực, nhìn vết thương có vẻ là một cây trâm. Lực đạo không lớn, đáng lí Trần Anh không thể bị nó đâm trúng mới phải.
Băng Vân nghe vậy liền nhớ ra, nói:
- Con biết.
- Con biết? Thiều Quốc Việt hỏi lại.
- Đúng vậy, bởi vì lần đó chính con là người đã cứu hắn.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Thiều Quốc Việt gật đầu:
- Như vậy có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, kể cả việc tại sao con lại nói giúp cho hắn.
Băng Vân im lặng không nói gì. Thừa Chí và Triệu Mẫn cũng nể phục không thôi. Không ngờ mang theo vết thương như vậy trên người mà lại có thể kiên trì quỳ đến hiện tại, sự kiên trì, ngoan cường đó thật khiến người khác phải chặc lưỡi.
Nghe xong câu chuyện Băng Vân kể, Thiều Quốc Việt cũng có chút nhận thức mới về Trần Anh. Tâm tính thiện lương, kiên trì, ngoan cường, tu vi không yếu, mà như hắn thấy ngộ tính của Trần Anh cũng rất cao nếu không cũng không thể học đươc tuyệt kĩ của Dạ Ảnh. Tất cả điều đó cộng thêm một cái ân tình. Xem ra Thiều Quốc Việt hắn đã biết mình phải chọn gì rồi.